Mấy ngày nay Vu Oánh Oánh luôn cố ý vô tình chọc Sở Lăng Phong tức giận, sau đó vô cùng đáng thương đi làm nũng với Sở Hàn Thiên, trong nhà quậy tới gà bay chó sủa, mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng gầm gừ, có Sở Lăng Phong mắng Vu Oánh Oánh, cũng có Sở Hàn Thiên rống giận con trai mình, Sở Lăng Phong mệt mỏi dứt khoát không trở về nhà nữa, hắn thấy hắn thà ngủ dưới đất ở quân khu còn đỡ hơn.Vu Oánh Oánh được dì bồi bổ nên sắc mặt với làn da cô càng ngày càng tốt, cô còn mua một đống mỹ phẩm dưỡng da về kiên trì sử dụng, cô tin không bao lâu nữa cô có thể khôi phục lại được Băng cơ ngọc cốt rồi.
Cây cối trong không gian nhỏ của cô cũng đã phát triển, hơn nữa còn lớn lên rất nhanh, cơ bản là trồng cây gì bên cạnh nguồn suối thì chỉ cần mấy ngày đã chín, cô hái xuống một ít trái cây ăn thử thì phát hiện ra cơ thể mình nhẹ nhàng đi rất nhiều, mệt mỏi gì cũng được tiêu tan, cô nghĩ chắc mấy cái cây này có tác dụng tăng cường thể chất.
Bất tri bất giác nửa tháng đã trôi qua, hôm nay là ngày mà nguyên chủ xảy ra quan hệ với Sở Lăng Phong trong đời trước, lần này Sở Lăng Phong dọn ra ngoài rồi, chắc sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa đâu.
Kết quả là Vu Oánh Oánh mới vừa tắm rửa xong, đi từ phòng tắm ra đã bị một người say khướt túm về phòng, ném cô lên giường sau đó người đó cởi hết quần áo mình áp người xuống, còn thuận tay lột áo ngủ của cô ra, động tác rất liền mạch lưu loát, nhanh tới nỗi Vu Oánh Oánh còn chưa kịp phản ứng lại.
Thể lực nam nữ khác biệt, cô gái nằm trên giường, mặt múp múp thịt, phía dưới là bộ ngực tuyết trắng, vòng eo nhỏ mảnh khảnh, bàn chân nhỏ chỉ khoảng cỡ 35 giãy giụa đá đá vào người đè nặng cô, hoa huyệt giữa hai chân thoắt ẩn thoắt hiện.
Sở Lăng Phong uống quá chén lại bị trúng thuốc kí©ɧ ɖụ©, giờ phút này đầu óc hắn đã có chút mơ hồ, chỉ nương theo bản năng của cơ thể, đôi tay ấn lấy Vu Oánh Oánh, hai chân ngồi đè lên cái đùi ngọc đang giãy giụa, mặt chôn vào giữa hai bầu vυ' liếʍ láp, đầṳ ѵú cô bị cắn đến xanh tím. Người đàn ông trên người chỉ còn lại cái qυầи ɭóŧ, phía dưới đã sớm thẳng đứng, dươиɠ ѵậŧ cách qυầи ɭóŧ chà xát cái huyệt nhỏ, cái quần mỏng đã bị ướt đến một nửa.
"Sở Lăng Phong, anh điên rồi à, nhìn cho kĩ tôi là ai đây, anh không phải là ghét tôi lắm sao?"
Người đàn ông không dao động, buông tay cô ra cởϊ qυầи lót, Vu Oánh Oánh nhân cơ hội này dùng hết toàn sức lực của mình đẩy hắn xuống, sau đó vận dụng võ công cô học được ở thế giới trước bổ vào sau cổ của Sở Lăng Phong, người đàn ông liền bất tỉnh, Vu Oánh Oánh vội nhặt quần áo bị hắn lột xuống giờ đang nằm ở dưới sàn, đã rách hết cả rồi, thế thì thôi khỏi mặc, cô lấy quần áo che trước ngực rồi mở cửa chạy ra.
Thấy Sở Hàn Thiên ở ngoài cửa, cô liền nhảy vào trong lòng ngực ông, ô ô khóc lên, giảo hoạt buông hết quần áo đang che trước ngực xuống, ôm lấy người đàn ông. Ông chỉ mặc một cái áo ngắn tay với quần đùi nên khi bị cô ôm chầm lấy, người ông cứng đờ, tay không biết nên đặt ở chỗ nào cho phải.
"Ba ba, huhu..."
"Vừa rồi nghe động tĩnh ba mới qua đây, hai người các con có chuyện gì sao?"
Người trong lòng ngực không nói lời nào, chỉ khóc toáng lên, còn ôm ông không buông tay, ông có thể cảm nhận được rõ ràng hai luồng ngực mềm mại đang dính chặt lên người mình. Đứng ở trước phòng con trai ôm lấy con dâu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, Sở Hàn Thiên rất là xấu hổ.
Cảm giác được người trong lòng ngực đã dần bình tĩnh lại, còn dựa vào người ông mà ngủ rồi, Sở Hàn Thiên uyển chuyển ôm lấy con bé đưa về phòng, đặt cô lên giường định rời đi lại bị cô túm chặt tay không chịu buông, trong lúc ngủ còn bất an, miệng lẩm bẩm kêu.
"Không cần... Không được lại đây... A, ba ba cứu con."
Cô gái dùng sức, người đàn ông đứng ở mép giường không có phòng bị đè lên người cô, mùi hương cô truyền đến mũi, ông giống như bị mê hoặc, hôn lên đôi môi của con bé, cái lưỡi luồn vào dây dưa, tai trái vuốt ve cái mông vểnh lên của cô gái, tay phải chạm lên hoa huyệt đã ướt nhẹp, ông tách hai mảnh hoa ra tiến vào liền bị tầng tầng mị thịt ôm lấy, ấm áp lại khít bưng.
Người đàn ông cởϊ qυầи áo của mình ra, làn da ông ngăm đen do thời gian dài dải nắng dầm mưa, sau có làm thế nào cũng không trắng lại được, trên người là những vết sẹo mờ mờ. Ông ôm chầm lấy cô gái, hưởng thụ cảm giác tiếp xúc da thịt, miệng ngậm bên vυ' liếʍ láp.
Dưới thân là một cây côn ŧᏂịŧ tím đen đang ngẩng đầu, qυყ đầυ cọ cọ rồi nhét vào hoa huyệt ướŧ áŧ liền cảm thấy khó di chuyển. Một bên vỗ về cô một bên dùng qυყ đầυ cọ cọ huyệt nhỏ, từng chút từng chút đút vào cho đến khi đυ.ng phải một lớp mỏng.
Người đàn ông khống chế không cho côn ŧᏂịŧ cắm thẳng vào bên trong, trước sau cũng không đâm thủng cái lớp màng mỏng kia, cắm mấy trăm lần ông mới gầm nhẹ một tiếng, một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm bắn vào bên trong huyệt cô gái.
Sở Hàn Thiên đứng dậy mặc lại quần áo, lấy khăn giấy lau khô cho cô rồi mới trở về phòng.