Thịnh Cảnh năm thứ 46, hoàng đế Thịnh Cảnh từ thế, truyền ngôi cho Thái Tử Thượng Quan Duệ, sau khi hoàng đế được táng nhập hoàng lăng, Hoài thân vương mang gia quyến đến đất phong, âm thầm chiêu binh mãi mã, hai năm sau khởi binh mưu phản.
Tân đế Cảnh Duệ phái Trấn Bắc Hầu điều hành binh quyền bình định, Trấn Bắc Hầu đi được một tháng, biểu tiểu thư Gia Di huyện chúa của hầu phủ sau hai năm bệnh tình không có chuyển biến tốt đẹp mà ngày càng trầm trọng nên ly thế, làm các thanh niên công tử ở kinh thành thương tiếc không thôi.
Trấn Bắc Hầu chỉ dẫn theo một tên sai vặt ở bên người đến Tây Bắc bình định, quân Tây Bắc là quân đội tổ kiến của Hoài thân vương, chỉ mới được thành lập trong hai năm ngắn ngủi nên căn bản không đủ kinh nghiệm đánh lại quân Trấn Bắc hiên ngang ở sa trường, lại thêm Hoài thân vương không có tài cán gì đặc biệt, cũng không được dân ưa chuộng nên trận này hầu gia chúng ta không để ở trong lòng.
Nói đến cùng thì Hoài thân vương cũng là chó cùng rứt giậu (bị đẩy vào đường cùng nên làm liều), tân đế triệu hắn dẫn theo người nhà vào cung, nói là nhớ mong đệ đệ, người sáng suốt đều biết tân đế sẽ làm gì, dù sao đều phải chết cho nên Hoài thân vương tạo phản, việc này cũng đã được tân đế đoán trước, hắn chính là muốn Hoài thân vương tạo phản mới có lý do danh chính ngôn thuận tiêu diệt đi cái u ác tính này, tránh cho thực lực của hắn càng ngày càng hùng mạnh.
Trong quân doanh Trấn Bắc, ở giữa doanh trướng của hầu gia, trong vòng 10 mét xung quanh không hề có bóng dáng thủ vệ nào, ai nấy đều biết từ khi biểu tiểu thư qua đời, tâm tình hầu gia rất không tốt, đến quá gần sẽ nguy hiểm tới tính mạng nên ai cũng biết điều mà né đi.
"Không cần... ~ A a a..."
Trong doanh trướng, sau tấm bình phong cao 2 mét dài 3 mét, một nam nhân cao lớn uy mãnh ôm trong ngực mình một mỹ nhân tuyệt đẹp, nam nhân đứng thẳng, hai tay ông ôm lấy mông cong của mỹ nhân, hai chân mỹ nhân thì vòng qua eo nam nhân, tay ôm lấy cổ ông, một bên bầu vυ' bị nam nhân ngậm ở trong miệng, mà mỹ nhân thì đang ngậm một tấm khăn lụa.
Dưới mông ướŧ áŧ, một cái dươиɠ ѵậŧ như quả cà tím đột nhiên cắm vào cái l*и múp hồng nhạt, đây đúng là Gia Di huyện chúa và Trấn Bắc Hầu của chúng ta.
Hầu gia ôm lấy mỹ nhân vừa đi vừa cắm, mông nhỏ rơi vãi dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt nhẹp cả mặt đất, ở doanh trướng không có giường, chỉ có một cái sạp dài chín thước (1 thước ~ 33cm), cao cỡ ba thước, là dành cho hầu gia nghỉ ngơi.
Hầu gia đặt mỹ nhân ở trên sạp, tách hai chân nàng ra, chính mình cũng tách hai chân ra đứng ở bên sạp, côn ŧᏂịŧ đặt ngay cửa huyệt đút mạnh vào, bắt đầu vòng vận động mới.
Vào nửa đêm mười ngày trước, trong doanh trướng hầu gia phát ra tiếng vang lớn, mọi người cho rằng hầu gia gặp nguy hiểm nên nhảy vào doanh trướng xem thử thì phát hiện tên sai vặt còn đang ngủ, còn hầu gia thì nằm làm sụp cả cái sạp, sau vụ việc này mọi người lại thêm kính nể hầu gia mấy phần, không hổ là hầu gia, thật quá là lợi hại.
Sau cái màn này hầu gia không dám đè tiểu mỹ nhân lên giường nữa, nhưng mà hầu gia đại nhân lực lớn hung mãnh, mấy cái sạp thôi mà sao làm khó được ông, không có giường ông cũng có thể cắm tiểu mỹ nhân lêи đỉиɦ tới ngất xỉu mấy lần.
Hai tháng sau
Trấn Bắc Hầu điều quân tiến vào Tây Bắc, bắt sống Hoài thân vương nhưng không may lọt vào ám toán, trúng kịch độc. Trên đường quân Trấn Bắc áp giải một nhà Hoài thân vương hồi kinh, hầu gia vì trúng độc quá nặng, không thể cứu được nên chết giữa đường về, cả nước thương tiếc.
Trên một con đường nhỏ từ Tây Bắc đi Giang Nam, hai con tuấn mã kéo theo một cái xe nhìn rất bình thường, bên trong xe ngựa trải lớp đệm mềm dày, trên vách thùng xe cũng treo gối mềm, cửa xe đóng chặt, Vu Oánh Oánh dựa vào cái gối mềm, cả người trần như nhộng, trên người cưỡi một người nam nhân, đúng là Trấn Bắc Hầu quá cố, hầu gia mặc chiếc áo dài, dưới hạ thân lại trần trụi, phân thân to lớn đang đánh lên cái mông nhỏ của Vu Oánh Oánh.
Từng tiếng rêи ɾỉ làm người mặt đỏ tai hồng phát ra từ chiếc xe ngựa nhưng xa phu lại như không để ý đến, vì xa phu đây là một ông lão bị câm điếc.
Trên con đường vắng vẻ hoang tàn, bên trong xe ngựa xóc nảy, hầu gia gầm nhẹ một tiếng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm bắn vào tử ©υиɠ của tiểu mỹ nhân làm nàng hôn mê bất tỉnh.