Một đêm dài, người trên giường bị hán tử cường tráng thay đổi đủ loại tư thế, giường đã trở nên hỗn độn, không có chỗ nào được sạch sẽ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trộn lẫn dâʍ ŧᏂủy̠ dính dầy trên đệm, mà chủ nhân của cái giường bây giờ cũng không có sức lực để suy nghĩ tới mấy thứ đó, da thịt trắng mịn đã chằng chịt dấu tím tím xanh xanh, đóa hoa nhỏ cũng bị sưng đỏ lên mà cây cà tím còn cắm sâu bên trong.
Sắc trời dần ửng sáng, hầu gia ăn uống no đủ lưu luyến rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ trong l*и nhỏ ồ ạt chảy ra, ông bế tiểu nhân nhi lên, tháo khăn trải giường ô uế ra rồi mặc xong quần áo mới từ cửa sổ bay đi.
Lúc Vu Oánh Oánh tỉnh lại thấy mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên đệm mềm, khăn trải giường đã không cánh mà bay, thiệt là nhức đầu, nàng mặc lại quần áo mới kêu Trân Nhi tiến vào, sau đó ấp úng sai người trải khăn trải giường lên, ra vẻ xấu hổ kể lại tối hôm qua mình gặp ác mộng nên tè dầm, nhắc không cho Trân Nhi kể ra ngoài.
Trân Nhi ngơ ngơ, nhớ lại tối hôm qua giọng tiểu thư có lạ lạ, trong lòng hiểu rõ, tiểu thư đã lớn như vậy mà còn tè dầm, chắc tiểu thư xấu hổ lắm, thế là nàng cũng không tiếp tục truy vấn.
Tết Trùng Dương
Hoàng hậu nương nương mở tiệc, mời người nhà các quan lại tiến cung thưởng cúc, năm ngoái Vu Oánh Oánh đã lấy lí do thân thể không thoải mái thoái thác, tưởng lần này cũng trót lọt nhưng hoàng hậu nương nương lại chỉ đích danh tiểu thư của phủ Trấn Bắc Hầu nhất định phải đi, nàng không còn biện pháp đành phải đi.
Tiến cung dự tiệc không thể mặc đồ quá keo kiệt, lại không thể quá nổi bật, cũng không thể quá đơn giản, đúng là phiền toái, Vu Oánh Oánh quyết định mặc một thân trường sa vàng nhạt với chiếc váy dài chấm đất, tóc đen được búi lên đơn giản, điểm xuyến là cây trâm xanh biếc lả lướt cùng tua rua tinh tế, một đôi hoa tai ngọc lan đi đôi với một bộ vòng cổ, đây là bộ trang sức mà Vu Thành Nghị cho nàng.
Chuẩn bị xong xuôi rồi ngồi lên xe ngựa tiến cung, hôm nay trong cung rất náo nhiệt, Vu Oánh Oánh cũng chẳng có bằng hữu gì, một người ngồi một góc uống trà, nữ quyến trong hoa viên lâu lâu cũng liếc mắt tới đánh giá nàng, lúc nàng tiến vào cổng thủ vệ, thị vệ đều nhìn tới ngây người.
Cung nữ dẫn đường mang nàng đến gặp Hoàng Hậu, nói chuyện phiếm được vài câu Hoàng Hậu lại sai người dẫn nàng đi khắp nơi ngắm cảnh, nàng lấy cớ thân thể không khỏe, không nên đi lại nhiều rồi tìm chỗ ngồi uống trà ngắm hoa.
Cữu cữu đại nhân của chúng ta bên kia đang bồi lão hoàng đế cùng các vị đại thần uống trà xem biểu diễn, trong lòng ông lại nhớ tới tiểu nha đầu nhà mình, lần đầu tiên tiến cung không biết như thế nào, có bị người khi dễ hay không.
Cữu cữu đại nhân đứng ngồi không yên, uống cống trà hết ly này đến ly khác.
"Trấn Bắc Hầu hôm nay có tâm sự gì à, trẫm thấy ngươi sao thất thần vậy?"
"Bẩm Hoàng Thượng, thần không có việc gì, chỉ là có chút lo lắng cho đứa cháu gái bên kia, ngài cũng biết đó là thân nhân duy nhất của thần, nàng nhát gan lại yếu ớt, hiếm khi ra phủ, hôm nay là lần đầu tiên tiến cung, thần sợ nàng quấy nhiễu đến các quý nhân thôi."
"Lần trước ái khanh đã lập công lớn, trẫm còn chưa phong thưởng, người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, Trấn Bắc Hầu lập công đánh đuổi được quân địch, hôm nay trẫm phong biểu tiểu thư của hầu phủ làm Gia Di huyện chúa, thưởng trăm lượng hoàng kim, thưởng thêm tơ lụa cùng trang sức châu báu."
"Tuân chỉ."
Vu Oánh Oánh bên kia nhận được thánh chỉ cũng ngây ngốc, xung quanh đều là ánh mắt hâm mộ, ganh tị lại tiếc hận, lúc hồi phủ đứng ngoài cửa cung là một đống trai gái đứng tụ tập với nhau, thấy nàng ra đều khe khẽ nói nhỏ.
"Mau nhìn kìa, đó chính là biểu tiểu thư của phủ Trấn Bắc Hầu đó."
"Thật là xinh đẹp!"
"Còn xinh đẹp hơn so với Chương tiểu thư của tướng phủ nữa."
"Hừ, Chương Vãn Vãn kia nghe thôi đã biết là mua chuộc danh tiếng rồi, đúng là con người tâm cơ."
"Đừng nói nữa, có ai vô tình nghe thấy là gặp phiền toái lớn đó."
Từ hôm đó, người đến cầu hôn hầu phủ như ong vỡ tổ, mà Trấn Bắc Hầu chỉ đáp lại, biểu tiểu thư bệnh tật ốm yếu, mấy năm nay muốn điều dưỡng thân thể nên chưa suy nghĩ đến hôn sự, xin từ chối ý tốt của mọi người.