Lại bị bắn vào trong, lúc lão rút ra côn ŧᏂịŧ còn chưa có mềm xuống, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ trong hoa huyệt chảy thành vệt dài xuống đùi, rơi rớt trên sàn nhà, người cô ướt nhẹp mồ hôi khiến tóc bị bết dính trên người, làn da trắng nõn vì lêи đỉиɦ liên tục mà ửng hồng, hai bầu vυ' vểnh lên, đầṳ ѵú còn trong hương vị ái tình mà cưng cứng, trên người cô tỏa ra hương thơm động lòng người làm lão già thúi nào đó lại muốn ngo ngoe rục rịch.
Hoa khôi ngây thơ của mọi người bây giờ được lão bảo vệ ôm lên giường, ông lau người cô sạch sẽ cho cô nghỉ ngơi một lát, cuối cùng lão cũng còn có lương tâm mà đi mua bữa tối cho cô bé.Vu Oánh Oánh mơ mơ màng màng cảm giác trên thân chợt lạnh, sau đó là một bàn tay to sờ loạn trên người cô, cô mở mắt ra thì thấy Mẫn Quyền đang đứng ở mép giường, người đàn ông này cũng không phải có bề ngoài quá xuất chúng, trên người còn mặc bộ xường sám kiểu cũ, nhưng cái khí thế của người bề trên kia làm người không thể bỏ qua được.
Thấy mỹ nhân nhỏ đã dậy, lão vớt người lên ôm vào trong ngực, sau đó ngồi vào ghế, trên bàn là đủ loại đồ ăn tối, có cơm cũng có cháo với điểm tâm, trái cây mà cô thích ăn.
Vu Oánh Oánh đã sớm đói tới ngực dán ra sau lưng rồi nên cô cũng không rụt rè nữa, hương vị thật không tệ, trong lúc cô ăn người đàn ông cũng không nghỉ ngơi, một tay xoa bóp hai con thỏ ngọc còn một tay thì tụt quần mình ra.
Côn ŧᏂịŧ tím đen dán ngay huyệt nhỏ, cọ xát một chút lại làm huyệt nhỏ phun ra nước tắm ướt côn ŧᏂịŧ, Vu Oánh Oánh chụp cái tay lão lại.
"Lão già thúi, chú cứ như vậy sao em ăn cơm được chứ."
"Em ăn phần em còn chú ăn phần chú mà."
Dứt lời lão liền xoay người cô lại, lão ngậm lấy cái núm xinh rồi bắt đầu đỡ côn ŧᏂịŧ đâm vào hoa huyệt đã sớm ướt.
"Lão thúi, già rồi còn dâʍ đãиɠ, đại sắc lang, chú không ngừng được chút nào à? Sao còn không chịu đi làm đi chứ?"
"Đi làm nhiều không vui chút nào, chú ở nhà ăn hoa khôi ai ai cũng hâm mộ thích hơn nhiều."
Vu Oánh Oánh nhéo đùi lão một cái, sau đó nhét miếng sủi cảo vào miệng lão, còn ngậm nước canh dùng miệng truyền cho lão ăn.
"Lão già dê, không đùa nữa, chú ăn một chút đi chứ mua nhiều đồ ăn thế không sợ lãng phí à, sau đừng như vậy nữa, hôm nào cũng ăn như này thì tiền lương không đủ dùng cho coi."
Trong lòng ông ấm áp, thật ra thì ông vẫn suy nghĩ cô gái nhỏ của ông nhỏ tuổi lại xinh đẹp, điều kiện gia đình cũng không tệ, tuy ông vẫn thường xuyên vận động bảo dưỡng cơ thể nhưng sự chênh lệch tuổi tác vẫn rành rành ở đó, bên ông chỉ thua thiệt cho cô thôi.
Mà ông cũng không nghĩ mọi chuyện lại phát triển tới mức này, ông thèm khát cơ thể cô gái, giống như nghiện vậy, thế nào cũng không đủ, nếu đã vậy ông sẽ không bao giờ buông tay, ông cho rằng cô bé không biết thân phận của ông nhưng vẫn chăm sóc, quan tâm ông như vậy chứng minh trong lòng cô có ông phải không, tuy hôm đó cô nói cô thích ông nhưng ông vẫn có chút tự ti.
Mọi người đều tình cảm của ông và vợ trước rất sâu đậm vì thế hơn 20 năm rồi ông mới không đi tiếp bước nữa, thật ra chỉ có ông biết sự thật, đúng là ông yêu bà ấy nhưng bà ấy chỉ thực hiện đúng nghĩa vụ vợ chồng mà không yêu ông, hai người là thanh mai trúc mã của nhau, ông yêu bà từ nhỏ đã thành thói quen rồi.
Nếu không phải gia tộc bà ấy gặp khủng hoảng về kinh tế thì chắc bà ấy cũng không muốn gả cho ông, rốt cuộc bà vẫn gả nhưng bà chỉ rất đúng mực với ông, ngay cả chuyện phòng the bà cũng chưa bao giờ chủ động, mỗi lần làm chuyện đó bà như một cái đầu gỗ làm ông cũng chẳng cảm giác được một tí tình cảm nào từ bà.
Nghĩ lại cô gái nhỏ nhắn xinh xinh hai ngày nay vẫn luôn nâng mông phối hợp với ông, cô rêи ɾỉ muốn ông làm lão có cảm giác như mình được sống lại một lần nữa, tuy nói ra thì thấy không thực tế nhưng ông thật sự yêu cô bé, ông muốn dùng cả cuộc đời còn lại của mình che chở cho cô.