Anh Ấy Cuồng Nhiệt Như Vậy

Chương 14: Thật không quen

Chuyện Tần Tình bị cảm nắng được trường học thông báo cho Lê Tịnh Hà, Lê Tịnh Hà lại nhắn về cho bà Tần, dọa bà Tần sợ không nhẹ.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy vết thương chưa được xử lý bị quần tập quân sự che khuất của Tần Tình, cả người bà bước vào trạng thái nửa bùng nổ.

"Bị cảm nắng là chuyện nhỏ sao?? Tới Điềm Điềm mà còn bị ngất xỉu kia kìa! Nếu không may bị say nắng vậy lớn chuyện rồi!"

Bà Tần tức giận đến mức giọng cũng cao gấp đôi.

"Tập cái gì mà tập! Cứ phải đợi xảy ra chuyện rồi mới hối hận đúng không?! Không tập tành gì hết!"

Cuối cùng, dưới thái độ cường ngạnh của bà Tần, Lê Tịnh Hà chỉ có thể bất đắc dĩ gọi điện thoại cho trường học, trực tiếp xin nghỉ cho Tần Tình.

Xét thấy trước đó Tần Tình có dấu hiệu ngất xỉu trong quá trình tập quân sự, bên phía thầy giáo cũng thấy ngại, chỉ đành đồng ý.

Vì thế, chờ đến khi Tần Tình trở về Trung học Nhất Sư, đợt tập quân sự đã chấm dứt.

Vốn cô vẫn chưa quen biết được các bạn học mới, vì sự việc lần này mà lại thêm một tầng ngăn cách, Tần Tình trở lại tình trạng như hồi ở trường cấp II, cảm thấy mình như một kẻ ngoại lai vậy.

Cũng may trong nhóm bạn học mới vẫn có một người khác với những người còn lại.

"Cuối cùng cậu đã về rồi!"

Trác An Khả thấy Tần Tình vừa vào phòng học liền im lặng ngồi một chỗ thì lập tức đứng dậy chạy qua: "Thế nào, ở nhà nghỉ có sướиɠ không??"

Tần Tình chưa kịp thích ứng với cô gái hồn nhiên tự tại này.

Cô chớp mắt hai cái, sau đó mới gật đầu, cong môi lộ ra một nụ cười dịu dàng.

"Ừm."

Khóe mắt xinh đẹp hơi rũ xuống.

Trác An Khả nhìn mà ngây người một giây, vừa phục hồi tinh thần là bắt đầu than thở.

"Vốn dĩ tớ đã không trắng bằng cậu, trải qua lần tập quân sự địa ngục này, màu da chúng ta càng chênh lệch hơn rồi."

"..."

Tần Tình rất muốn nói gì đó để an ủi đối phương, chẳng qua nhìn Trác An Khả đen hơn một tông so với lúc trước, cô không nói nổi mấy lời trái lương tâm.

Khuôn mặt nhỏ có chút buồn bực mà nhăn lại.

Trác An Khả bị biểu tình của cô chọc cười: "Tiểu Tình, cậu cũng thật đáng yêu mà, khó trách sẽ bị người nọ nhớ thương."

"...Hả?"

Đề tài xoay chuyển quá nhanh, Tần Tình chưa nghĩ xong câu trước của Trác An Khả thì đã bị câu sau làm ngắt đoạn giữa chừng.

"Cậu không biết à?", Trác An Khả chớp mắt với Tần Tình: "Ngày đó Văn Dục Phong nảy ra xung đột cùng giáo quan, bị ghi tội xử phạt, thông báo phê bình toàn trường."

"..."

Tần Tình ngơ ngẩn.

Trác An Khả tiếp tục nói: "Mấy hôm trước có rất nhiều anh chị mười một thậm chí còn có cả mười hai chạy xuống tầng của chúng ta, đều hỏi thăm xem tiểu mỹ nhân khiến Văn Dục Phong phải ra tay đánh nhau với giáo quan đâu."

Tần Tình bị Trác An Khả nói cho nghẹn lời, qua vài giây lỗ tai đã đỏ ửng lên, mở to mắt hạnh lặp lại: "...Tiểu mỹ nhân?"

"Ha ha ha, đây cũng không phải là tớ nói."

Trác An Khả cười vỗ tay: "Là đám anh chị mười một nói đó! Nói rằng người có thể khiến Văn Dục Phong bỏ qua cô bạn gái hoa khôi nhất định là một tiểu mỹ nhân có vẻ đẹp tiềm ẩn."

Mày thanh nhăn lại, Tần Tình do dự, hỏi.

"Sao lại là 'bỏ qua cô bạn gái hoa khôi'?"

"Cậu không biết sao?", Trác An Khả trừng mắt: "Năm học trước, khắp cấp ba đều nói rằng hoa khôi Lăng Vũ của chúng ta là bạn gái Văn Dục Phong đó."

Tần Tình vẫn nhíu mày, nhẹ lắc đầu.

"Tớ với anh ta thật sự không thân."

"..."

Trác An Khả ngây ngốc một lúc lâu, sau đó lại nhìn chằm chằm Tần Tình, không bỏ qua bất cứ biến hóa nào trên mặt cô.

Nhìn như vậy gần nửa phút, rốt cuộc cô cũng xác định được bạn học Tần đây không nói dối.

Hoặc là nói, ít nhất Tần Tình cho rằng giữa bọn họ không thân chút nào.

Lại qua vài giây, Trác An Khả khó khăn nở một nụ cười hỏi.

"Vậy sau khi nghe nói Lăng Vũ là bạn gái anh ta rồi cậu có suy nghĩ gì không?"

"Có."

Tần Tình khẳng định gật đầu.

Trác An Khả sáng mắt lên, trong lòng nói "Tớ biết mà!", vội vàng hỏi: "Có suy nghĩ gì?"

Tần Tình thành thật trả lời, đôi mắt đơn thuần sạch sẽ hiện lên vẻ tò mò.

"Lăng Vũ là ai? Xinh đẹp không?"

Trác An Khả: "..."

Không biết như thế nào, cô đột nhiên có chút đồng tình với vị đàn anh Văn kia.

Sự thật chứng minh, con đường tình cảm của đàn anh có lẽ còn đầy chông gai, đặc biệt là khi cậu lại nhớ thương một cô gái không có chút nhạy cảm nào về lĩnh vực này cả.

Xuất phát từ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, Trác An Khả quyết định đề điểm một chút với Tần Tình, chẳng qua chưa đợi cô mở miệng thì cửa phòng học đã bị người đẩy ra.

Chủ nhiệm lớp mười, thầy Tiểu Lâm đi đến.

"Tần Tình."

Thầy Tiểu Lâm đứng trên bục giảng, mỉm cười vẫy tay về phía Tần Tình một cái: "Em lên đây."

Tần Tình đối diện với ánh mắt thầy Tiểu Lâm, trong lòng có dự cảm gì đó.

Cô đứng dậy, chuẩn bị thu dọn sách vở.

Thầy Tiểu Lâm vẫy tay: "Không cần lấy giấy bút, bên kia đã chuẩn bị cho em rồi."

Tần Tình gật đầu, ở trong ánh mắt không rõ nguyên do của mọi người rời khỏi chỗ ngồi.

Trước khi đi, cô vừa có chút xin lỗi vừa tiếc nuối nhìn Trác An Khả một cái.

Không biết khi tới lớp mới ở khối mười một có thể có bạn học nào tốt tính như vậy hay không?

............

Buổi sáng sau khi bị thầy chủ nhiệm gọi đi, Tần Tình không về lớp cả ngày hôm đó.

Học sinh trong lớp sôi nổi nghị luận về "tiểu tài nữ" kì lạ này, mà đến tận tiết hai của buổi chiều ngày hôm sau Tần Tình mới đi cùng thầy Tiểu Lâm tới, xuất hiện ngoài cửa phòng học lớp 10- 5.

Lúc đó đang là giữa tiết Ngữ văn của lớp, thầy Tiểu Lâm gõ cửa, giáo viên Ngữ văn thấy vậy chủ động đi qua.

Hai giáo viên thì thầm một lúc, trong lúc đó giáo viên Ngữ văn liên tục dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tần Tình đang trở về chỗ ngồi.

Khi tới nơi Tần Tình không ngồi xuống ngay mà trực tiếp thu dọn cặp sách của mình.

Tới lúc này, trong lớp học không nhịn được bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.

Chờ Tần Tình thu dọn xong, trước khi quay người đi ra ngoài, cô có do dự một chút.

Sau đó Tần Tình quay đầu, nhìn Trác An Khả ngồi cách đó không xa.

Trác An Khả hiển nhiên cũng không hiểu chuyện này là thế nào, chỉ ngơ ngác nhìn cô.

Sau khi rối rắm hai giây, trên mặt Tần Tình liền lộ ra một nụ cười dịu dàng.

Cô đi tới bên cạnh Trác An Khả.

"Tớ phải chuyển tới lớp mười một, chẳng qua bây giờ vẫn chưa biết là lớp nào, cho nên không nói với cậu được."

Nói rồi, Tần Tình cúi người xuống, viết một dãy số trên giấy nháp của Trác An Khả, sau đó cô đứng dậy, mắt hạnh khẽ cong: "Cậu là người bạn đầu tiên tớ quen, nhớ giữ liên hệ nhé!"

"..."

Trác An Khả vẫn đang ngây ngốc đã bị nụ cười kia thu phục, gật đầu cái rụp.

Thầy Tiểu Lâm lên tiếng thúc giục, Tần Tình không trì hoãn nữa, buông bút vẫy tay với Trác An Khả, xoay người đi về cửa phòng học.

Thầy Tiểu Lâm đỡ vai Tần Tình, nhìn về phía học sinh đang thấp giọng bàn luận trong lớp.

"Được rồi, đừng nói chuyện nữa."

Thầy Tiểu Lâm nhìn qua: "Là thế này, bạn học Tần Tình của chúng ta bởi vì có thành tích học tập xuất sắc nên đã thông qua kỳ kiểm tra của các giáo viên khối mười một, được đặc cách học lên lớp trên. Sau hôm nay, bạn học Tần Tình chính thức trở thành đàn chị của các em, sau này các em phải học tập bạn ấy đó."

Nói đến đây, thầy Tiểu Lâm nở nụ cười.

Thầy vỗ vỗ vai Tần Tình, thấp giọng nói: "Tần Tình, tạm biệt các bạn đi."

Tần Tình đáp lời, tiến lên một bước, cúi người với các bạn trong lớp.

"Mấy ngày qua, cảm ơn mọi người chiếu cố."

Nói xong câu này, Tần Tình mặt ửng đỏ lui về.

"Vậy là xong rồi?", thầy Tiểu Lâm không kịp phản ứng lại, kinh ngạc nhìn về phía Tần Tình.

"..."

Tần Tình đỏ mặt nhìn qua thầy giáo.

"Thầy Lâm, Tần Tình của chúng ta hướng nội nhất, thầy cũng không phải không biết mà."

Trong phòng học, một giọng nữ vang lên, trong giọng nói mang theo ý cười thân thiện.

Tần Tình đảo mắt qua, người mở miệng đúng là Trác An Khả, lúc này đang dùng khẩu hình nói với cô

"Chờ tớ đi tìm cậu."

Trên mặt Tần Tình rốt cuộc cũng lộ ra ý cười.

...

Hơn mười phút sau, Tần Tình được thầy Tiểu Lâm đưa tới tổ Toán học khối 11.

Phó Chính Nam đang ngồi ở bàn làm việc.

"Tần Tình, thầy Phó em đã biết rồi, sau này thầy ấy chính là chủ nhiệm lớp của em."

"..."

Tần Tình nhìn Phó Chính Nam hòa ái trước mặt, ngây người.

Nếu cô nhớ không nhầm, người kia... chính là học lớp thầy Phó đúng không?

......

Cùng lúc đó, trong phòng học lớp 11- 6.

"Dục ca, sao anh lại tới sớm vậy, nhàn rỗi không có gì làm à."

Lý Hưởng ngồi ở hàng sau cùng, đem bóng rổ xoay tròn trên đầu ngón tay, tay di chuyển theo quả bóng, một bên nhìn về phía Văn Dục Phong: "Chúng ta ra ngoài chơi bóng rổ đi?"

Văn Dục Phong không nói chuyện, biểu tình lười biếng liếc Lý Hưởng một cái.

Lý Hưởng thấy có trò hay, càng nhiệt tình rủ rê.

"Hơn nữa, Dục ca, hai hôm nay sao anh ở trường nhiều vậy, không tới đấu trường sao? Hay là đi xuống đánh bóng rổ mấy cái, coi như hoạt động gân cốt?"

Văn Dục Phong nhìn về phía Lý Hưởng phía sau Triệu Tử Duệ, thấy cậu ta nóng lòng như vậy liền nhếch môi.

"Vậy đi thôi."

Cậu đứng dậy, tay đút vào túi.

"Đi gọi người đi."

Nói, rồi cậu trực tiếp đi về phía cửa sau.

"Văn Dục Phong!"

Trên bục giảng, giáo viên Địa lý vừa xoay người đã thấy mấy người cuối lớp định ra ngoài, tức giận đến mức ném sách dạy xuống bàn giáo viên.

"Em muốn đi đâu!?"

Chàng trai đi đầu dừng bước lại, xoay người, hướng về phía bục giảng cúi người một cái.

Sau khi đứng thẳng người, chàng trai cong môi cười.

"Ngủ nhiều rồi, đi ra ngoài cho tỉnh táo, thầy cứ tiếp tục."

Nói xong, cậu xoay người đi ra cửa sau phòng học.

________________

Tác giả có lời muốn nói:

Đồng đội của cậu "bạn học nhỏ" vẫn còn 3 giây nữa tới hiện trường tác chiến.

♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡ ♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡ ♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡