Trình Dương nói xong lại hỏi: "Cái này có tính là nhìn thấy không ạ?"
Lâm Dị nhìn chằm chằm Trình Dương một lúc, nhưng không phát hiện ra điểm gì khác thường.
Cậu đoán Tần Châu cũng giống cậu, cho nên Tần Châu không vui, hẳn xua tay: "Cút."
Trình Dương tủi thân: "Vâng."
Tủi thân xong, cậu ta đi ra ngoài. Khi đi tới cửa, cậu dừng lại, quay đầu nhìn Tần Châu và Lâm Dị: "Ừm, mặc dù em ngu thật, nhưng nếu hai anh cần tới sự giúp đỡ của em thì em luôn sẵn lòng á."
Trình Dương nói: "Em thực sự ... thực sự không thể chịu đựng được cảm giác ngồi chờ cái chết đến với mình đâu."
"Cút đi." Tần Châu vẫn nói như cũ.
Trình Dương mở cửa, đột nhiên sau lưng cậu ta chợt vang lên tiếng gọi.
Lâm Dị: "Anh Trình Dương."
Trình Dương quay đầu nhìn cậu: "?"
Lâm Dị hỏi: "Sao anh biết được tôi bị khóa trong phòng trực?"
Cậu nhấn mạnh từ "khóa".
Trình Dương nói: "Không phải em vừa nói rồi sao?"
"Không." Lâm Dị lắc đầu: "Anh trực tiếp đầy cửa số ra cứu tôi, sao anh biết được cửa chính bị khóa, còn cửa sổ thì không?"
Trình Dương nhìn cậu.
"Em có biết đâu anh."
Trình Dương khó hiểu nhìn Lâm Dị: "Em nào biết cửa phòng khóa hay cửa sổ không khóa, em nghe thấy giọng anh nên nghi ngờ anh ở trong phòng trực, nếu em trực tiếp đẩy cửa vào trong, nhỡ đâu bị gϊếŧ thì sao. Nên em nghĩ đẩy cửa sổ an toàn hơn.
Cậu ta giải thích như vậy xong, chợt giật mình sợ hãi: "Anh... anh Lâm Dị, anh hỏi em như vậy làm gì? Chẳng lẽ... chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?"
Lâm Dị nhìn cậu ta, cậu tạm chấp nhận lý do "mở cửa bị gϊếŧ" của Trình Dương.
Thấy Lâm Dị không hỏi nữa, Tần Châu xua tay: "Không có gì, đi lẹ đi, trời tối rồi."
Trình Dương còn muốn hỏi thêm, Lâm Dị lại lắc đầu: "Không có gì đâu."
Trình Dương suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu rời khỏi Phòng 304.
Sau khi Trình Dương rời đi, Tần Châu kéo ghế ngồi xuống theo chiều ngược. Hai tay giữ lấy lưng ghế, ngẩng đầu hỏi Lâm Dị: "Không phải cậu ta à?"
Lâm Dị kể với Tần Châu về hành động của Trình Dương trong đêm đầu tiên, tên Trình Dương này chắc xem phim kinh dị nhiều quá rồi, hôm đầu tiên cậu ta cũng lo lắng về việc mở cửa phòng sẽ bị gϊếŧ.
Với một người luôn cảnh giác với cửa ra vào, việc cậu ta tránh nó để mở cửa sổ cũng là một phản ứng bình thường.
Tần Châu trầm ngâm: "Em không nói chuyện với 7-7 à?"
"Em có." Lâm Dị nói: "Là giọng của Trình Dương, cách nói chuyện của Trình Dương."
Trong số tám người ở Thế giới Quy tắc 7-7, Tần Châu sẽ gọi cậu là "Nhóc thiên tài", Trình Dương sẽ gọi cậu là "Anh Lâm Dị", những người khác hoặc gọi cậu bằng tên, hoặc tên cậu xong thêm chữ "bạn học" cho tình cảm tí.
Tần Châu nhíu mày, Lâm Dị vội vàng hỏi: "Đàn anh, năng lực bắt chước của quái vật mạnh đến mức độ như vậy sao?"
"Trước đây chưa từng xảy ra chuyện kiểu vậy, nhưng ở thế giới này thì tôi cũng không dám chắc." Tần Châu nói: "Nơi này đã chết quá nhiều người, nên tôi không thể đảm bảo năng lực quái vật có tăng lên không."
Lời này ẩn chứa vài thông tin, Tần Châu biết Lâm Dị có thể hiểu, nhưng vẫn nói: "Người chết ở Thế giới Quy tắc sẽ bị quái vật ăn thịt, nó ăn càng nhiều thì sẽ càng giống con người, rồi cuối cùng nó sẽ không khác gì con người cả. Theo suy đoán của một vị đàn anh trước kia, khi một con quái vật ăn đủ số người, nó sẽ nảy sinh ham muốn với những thứ khác, giống như khao khát ăn no mặc ấm của chúng ta vậy, và rồi nó sẽ cảm thấy không bằng lòng với việc chế định quy tắc tử vong trong thế giới của chính mình nữa."
Ngón tay Lâm Dị không khỏi co lại, tiếp tục nghe Tần Châu nói: "Nhóc thiên tài, chẳng phải Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên cũng có quy tắc đấy thôi?"
Tại sao mỗi năm đều có học sinh được chọn đến đây, tại sao học sinh của trường này lại bị hạn chế bởi nội quy trường, tại sao học sinh lại chết khi rời khỏi trường.
Lâm Dị mím môi, thấp giọng nói: "Ý của đàn anh là có một con quái vật đã thoát khỏi Thế giới Quy tắc, và chọn trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên, biến nó thành Thế giới Quy tắc thực sự."
Tần Châu nói: "Đây chỉ là do vị đàn anh kia suy đoán, quá bi quan, ít người tin lắm."
Có thể biến Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên thành Thế giới Quy tắc, đợi nó mạnh hơn chút nữa, vậy thế giới này sẽ ra sao?
"Vậy..." Lâm Dị hỏi: "Vị đàn anh đó..."
"Anh ấy chết rồi." Tần Châu nói.
Tần Châu không muốn tiếp tục đề tài này hắn nhìn chằm chằm Lâm Dị hỏi: "Thế sao rồi?"
Lâm Dị: "Gì cơ?"
Tần Châu: "Tìm được gì rồi?"
Sau hai ba ngày tiếp xúc với Tần Châu, Lâm Dị đã quá quen với cái tật chẳng bao giờ chịu hỏi trực tiếp của hắn.
Lâm Dị nhanh chóng lấy giấy khai sinh và mấy tờ phiếu mua hàng trong túi đưa cho Tần Châu.
Tần Châu vừa nhìn vừa hỏi: "Nhóc thiên tài, nói những gì em nghĩ đi."
Lâm Dị nói: "Thời gian trên đơn đặt hàng ngay sau thời gian trên giấy khai sinh, giấm trắng chứa axit axetic quả thực có khả năng làm mềm xương. Nếu giấy khai sinh có liên quan đến đơn đặt hàng thì chuyện này..."
Lâm Dị chỉ vào giấy khai sinh trong tay Tần Châu: "Cô bé này có lẽ là Bình hoa Cô nương."
"Cửa được khóa, tức là lão quản lý rất sợ Bình hoa Cô Nương. Thế nhưng ông ta lại giữ giấy khai sinh lại..." Tần Châu đang suy nghĩ, Lâm Dị bỗng xen vào: "Cô gái trong bình là con gái của ông ta sao?"