“Lâm Dị huynh.” Trình Dương run giọng, hít sâu vài hơi mới hỏi: “Có khi nào, buổi tối mà chúng ta thấy không phải là buổi tối không?”
Lâm Dị cúi đầu suy tư: “Vậy thì cậu nói xem ban ngày phải là ban ngày như thế nào?”
Trình Dương: “…….”
Những người đăng ký trước họ đều đã đi về số phòng tương ứng với con số trên mặt chìa khoá của mỗi người. Hành lang lầu ba này cũng chẳng sáng sủa là bao, nhưng vẫn có thể nương theo ánh sáng để nhìn số phòng trên cửa.
“303,304….” Trình Dương đếm số phòng sắc mặt trở nên xám xịt: “305…”
Số phòng là theo thứ tự bình thường, tất cả đều nằm chung một phía trên hành lang. Số phòng theo thứ tự chứng mình đêm đen chính là thời gian mà NPC sẽ gϊếŧ người, mà game vừa bắt đầu thì bối cảnh đã là buổi tối, bọn họ hoàn toàn không có manh mối để ứng phó.
Trình Dương mặt mày tái mét.
Cả hai đang đứng trước phòng ngủ của mình, Lâm Dị lấy chìa khoá ra mở cửa còn Trình Dương ở bên cạnh quan sát cậu.
Lâm Dị cứ cảm thấy bản thân như con mồi bé nhỏ bị biếи ŧɦái theo dõi, cái kiểu kịch bản mà chỉ cần nạn nhân vừa mở cửa ra thì tên biếи ŧɦái sẽ nhân cơ hội vọt vào phòng để gây án.
Lâm Dị do dự không xoay chìa, trầm mặc một lát rồi nói: “Trình Dương huynh, tôi là nam.”
Trình Dương mãi mới lĩnh hội được ý của Lâm Dị, vội vàng giải thích: “Lỡ như vừa mở cửa có cái gì phát sinh thì sao? Tôi đứng bên cạnh cậu quan sát, nếu như có biến còn có thể tóm lấy cậu kéo ra kịp.”
Lâm Dị: “Ò…”
Sau đó cậu xoay chìa khoá trong ánh nhìn chằm chặp của Trình Dương. Chìa khoá tra vào khoá cửa phát ra tiếng “cạch” khi lò xo hồi vị. Âm thanh này phát ra trong hành lang một cách đột ngột, vang vọng xa xa đến những góc sâu tăm tối.
Lâm Dị cảm giác được cả người Trình Dương đều căng thẳng, cậu mở cửa ra thò đầu vào.
Không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này Trình Dương mới mạnh dạn mở cửa phòng mình.
Chờ Trình Dương mở cửa ra Lâm Dị xem như trả xong món nợ ân tình mà đi vào phòng của cậu.
Trong phòng không có đèn khiến Lâm Dị không nhìn được tình huống trong phòng, nhưng mọi thứ rất yên tĩnh. Cậu đóng cửa, mò mẫm tìm công tắc đèn bên cửa rồi bật nó lên.
Dưới ánh đèn, Lâm Dị phát hiện trong phòng 304 có rất nhiều đồ đạc cá nhân, hệt như có người ở đây vậy.
Vì trò escape game hồi hộp này vừa bắt đầu đã là buổi tối, Lâm Dị đành phải lật tung phòng ốc lên. Cậu nhanh chóng khám phá bên trong phòng, kiểm tra kỹ lưỡng mọi ngóc ngách, còn phát hiện được một chiếc thùng chứa đầy đồ đạc ở dưới gầm giường nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ manh mối hữu ích nào.
Thế là Lâm Dị nhìn về phía cửa sổ đối diện, cửa sổ này bị che chắn bởi một tấm rèm.
Lâm Dị nhìn rèm cửa, nhấc chân định đến gần nhưng vừa bước được một bước đã dừng lại.
Tất cả mọi người ở đây đều bị quy tắc 7-7 cuốn vào, mấy thứ như cửa sổ luôn khiến người ta cảm thấy có điều gì đó không ổn, hiển nhiên đến gần nó cũng có thể xảy ra chuyện.
Hơn nữa Tần Châu cũng nói, cẩn thận cửa sổ.
Lâm Dị nhìn cửa sổ, do dự hồi lâu rồi quyết định không tự lên tìm chết nữa.
Sau đó cậu nhìn về tường phòng, bên kia tường là phòng 305. Vừa rồi cậu thấy Tần Châu đã lấy chìa khoá của phòng 305.
Lâm Dị gãi trán, hít sâu một hơi dựa vào tường.
Phòng 305.
Tần Châu đã xem xét toàn bộ căn phòng, hắn cũng không tìm thấy có manh mối nào hữu ích.
Trên chiếc bàn cạnh giường đơn còn có rất nhiều chai lọ mỹ phẩm, nếu phòng 305 này có người ở thì hẳn là một người phụ nữ vóc người nhỏ bé.
So với những người khác bị cuốn vào thế giới quy tắc, Tần Châu tỏ ra bình tĩnh như hắn chỉ đang quay về nhà của chính mình mà thôi. Dù sao thì một nửa quy tắc trong trường đều là do hắn hoàn thiện sau khi tiến vào thế giới quy tắc. Chỉ có cái quy tắc mới xuất hiện này vẫn chưa hoàn thiện là bởi vì cả hắn và quái vật mãi chưa tìm được nhau.
Hắn liếc mắt nhìn về phía cửa sổ đối diện, bởi vì có rèm che nên không biết được cửa sổ sau tấm rèm này đang đóng hay mở.
Đương lúc nhìn chằm chằm vào rèm cửa thì một âm thanh nhỏ như tiếng muỗi vo ve vang lên, tựa như rất xa mà cũng như rất gần.
“Đàn anh…..”
Tần Châu: “……”
Lâm Dị nghe thấy Tần Châu gõ lên tường hai lần, nhận được hồi âm cậu mới nói: “Đàn anh, em có một câu hỏi muốn hỏi.”
Bởi vì đây là lần đầu Lâm Dị vào thế giới quy tắc, những điều mà cậu biết thật sự quát ít, cũng không chắc chắn có thể qua ải thành công hay không nên cần phải cẩn thận tìm kiếm sự đống ý từ Tần Châu.
Lại có tiếng gõ vào tường.
Lâm Dị đoán Tần Châu đã đồng ý nên nói tiếp: “Đàn anh chưa từng nghe đến câu lạc bộ Mensa vậy có từng nghe qua câu không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội như heo chưa?”
Phía bên kia tường: “……….”
Lâm Dị ngượng ngùng tự PR bản thân: “Em có chỉ số IQ là 143. Chỉ cần đàn anh chịu hướng dẫn em, em cam đoan có thể trở thành đồng đội mạnh như thần.”
Phía bên kia tường không có bất cứ động tĩnh gì, xem ra Tần Châu vẫn quyết tâm kệ xác cậu. Lâm Dị lại tự gõ vào tường, cậu gõ liên tục ba tiếng rồi dừng lại, đoán chừng sự chú ý của Tần Châu vẫn đang đặt ở chỗ mình, cậu nói: “Em đã tình cờ gặp đàn anh trên chuyến xe bus ngày 28 rồi. Các sinh viên năm cuối đều cố gắng ngăn cản tân sinh viên đến sớm. Ngoài ra danh sách tuần tra của hội sinh viên vào ngày 29 vẫn bỏ trống. Thật ra đàn anh không muốn sinh viên bị kéo vào thế giới quy tắc mà còn luôn nghĩ cách bảo vệ mọi người, đàn anh có phải là người khẩu xà tâm phật trong truyền thuyết không?”
Cuối cùng giọng nói của Tần Châu ở cách vách mới vang lên: “…..Bị doạ ngu người rồi à?”
Lâm Dị nịnh nọt xong hai vành tai cũng đã đỏ bừng. Cậu nhanh chóng ổn định lại tâm trạng rồi nói: “Không phải, em chỉ thấy đàn anh từ khi vào thế giới quy tắc lại trở nên ít nói hơn hẳn. Mấy người hướng ngoài như đàn anh bỗng nhiên trầm tính thế này hiển nhiên có gì đó kỳ lạ.”
Bên kia tường là một màn im lặng.
“Em phát hiện đàn anh im lặng là bởi vì đề phòng bọn em, và cũng đang quan sát bọn em nữa.” Lâm Dị nói: “Nhưng đàn anh là người hiểu rõ bọ em nhất, dù sao đàn anh cũng là chủ tịch hội sinh viên mà. Chẳng qua rốt cuộc đàn anh đang đề phòng bọn em chuyện gì? Nếu như lo sợ bọn em sẽ kéo chân sau thì cứ việc kệ xác bọn em là được, đâu cần thiết phải nhắc nhở bọn em cẩn thận cửa sổ, cũng không cần làm người đầu tiên đăng ký. Càng không cần quan sát bọn em làm gì, vì dù sao bọn em cũng không thể giúp sức gì nhiều cho đàn anh.”
“Vậy nên….” Tần Châu: “Rốt cuộc cậu muốn gì?
“Muốn nhận được sự tín nhiệm của đàn anh và chứng minh em không phải là quái vật.” Lâm Dị nói: “Đàn anh, quái vật 7-7 là một trong số tám người chúng ta đúng không?
Điều có thể khiến một thánh xã giao mặc dù biết tất cả họ đều là sinh viên xui xẻo của trường Kỹ thuật Phi tự nhiên lại trở nên lầm lì ít nói, và cả vẻ đề phòng của hắn đều chứng minh, đó là trong số họ có một thứ gì đó khiến ngay cả chủ tịch hội sinh viên cũng phải kiêng dè. Mà ở thế giới quy tắc, thứ nguy hiểm là NPC và thứ còn nguy hiểm hơn chính là bản thể của quái vật 7-7.
Bọn họ không phải NPC, vậy thì chỉ có thể là quái vật 7-7.
Tần Châu im lặng một lúc lâu, hiển nhiên hắn không ngờ Lâm Di lại là người tư duy nhanh nhẹn như vậy. Lâm Dị kiên nhẫn chờ đợi đáp án từ phía Tần Châu, sau đó vách tường vang lên tiếng gõ.
Cậu nói đúng.
Lâm Dị còn chưa kịp hỏi vấn đề tiếp theo thì Tần Châu đã trầm giọng nói khẽ: “Chỉ có số ít người của hội sinh viên biết điều này.”
Ý là để Lâm Dị phải kín tiếng.
“Ồ, em biết rồi.” Lâm Dị cũng nhìn ra những người khác cũng không biết chuyện này. “Nếu đàn anh không thấy phiền thì em có thể hỏi tại sao không?”
Có lẽ là để loại trừ sự nghi ngờ của Lâm Dị, Tần Châu nói: “Quái vật đặt ra quy tắc và cũng thưởng thức quy tắc, nhưng quái vật là quái vật, nó không có IQ 143. Nó tạo ra điều kiện gϊếŧ người, hoặc có thể gọi là quy tắc tử vong đều có thể đoán ra được.”
Lâm Dị lúc này mới hiểu ra: “Thì ra quái vật là người giám sát, nó ẩn nấp giữa chúng ta để giám sát chúng ta vi phạm quy tắc tử vong mà nó đã đặt ra, thậm chí còn dẫn dắt chúng ta vi phạm quy tắc tử vong nếu cần thiết. Một khi nó phát hiện chúng ta biết được sự tồn tại của nó, nó sẽ tự tay động thủ gϊếŧ người?”
“Cũng gần đúng.” Tần Châu nói: “Bản thể của quái vật có một điều kiện gϊếŧ người.”
“Là gì?”
“Trước khi phục bàn [1] có thể tuỳ ý gϊếŧ người.”
Lâm Dị không hiểu: “Phục bàn?”
“Cách duy nhất để thoát khỏi đây là tìm ra nó và nói với nó rằng chúng ta đã hiểu tất cả quy tắc của nó. Đây gọi là phục bàn.” Tần Châu nói: “Tôi đã từng nói đây là một trò chơi, chúng ta đã biết cốt truyện của trò chơi, nó sẽ tống cổ chúng ta ra khỏi đây, hơn nữa sẽ không chọn lại chúng ta để cuốn vào thế giới của nó.”
“Thì ra là vậy.” Lâm Dị nhớ ra: “Vậy nên con đường xi măng không có hiệu quả với đàn anh.”
“Nhóc thiên tài chỉ số IQ 143 như cậu phải biết che giấu bản thân.” Tần Châu nói: “Nó rất thích gϊếŧ những người thông minh.”
Nhóc thiên tài Lâm Dị không hề sợ hãi mà ngượng ngùng nói: “Em hiểu rồi. Bây giờ đàn anh đã chịu tin tưởng em có tiềm năng trở thành đồng đội mạnh như thần chưa?”
“………”
“Đàn anh, chúng ta cùng hợp tác đi.” Lâm Dị nói: “Em sẽ thu hút sự chú ý của quái vật, đàn anh tìm quy tắc tử vong và nói cho em biết.”
“Rốt cuộc cậu sợ chết hay là không sợ chết hả?” Người ở phía bên kia bức tường im lặng một lúc rồi hỏi.
“Đương nhiên là sợ chết rồi.” Lâm Dị khó hiểu trả lời.
“Vậy khiến quái vật chú ý là ngầu lắm à?”
Lâm Dị sửng sốt mốt lát rồi nhanh chóng lấp liếʍ: “Phân công công việc hiệu quả hơn, em buồn ngủ rồi, em đi ngủ đây, chúc đàn anh ngủ ngon.”
Để thuyết phục Tần Châu rằng cậu thực sự buồn ngủ, khi nằm xuống giường cậu còn cố tình tạo ra tiếng động nữa.
Sau khi mọi thứ đều chìm vào yên lặng rồi, Lâm Dị mới nhìn chằm chằm trần nhà.
Tần Châu không nói cho cậu biết quy tắc tử vong tối nay, Lâm Dị cũng không hỏi. Bởi vì lý do rất đơn giản đó là Tần Châu cũng không biết.
Lâm Dị bĩu môi: “Bố mẹ, hãy cầu nguyện cho con.”
Để tránh cho đầu óc bản thân hoạt động quá nhiều ảnh hưởng đến giấc ngủ, cậu sờ túi áo định lấy MP4 ra nghe tạp âm tiến vào giấc ngủ.
Vừa chạm lên túi áo, túi áo trống không.
Bấy giờ cậu đã hiểu vì sao Tần Châu lại nói những thứ vũ khí mà cậu mang theo ngày đó vô dụng, vì chúng không thể mang vào đây được. Chiếc MP4 là vật bất ly thân của cậu cũng đã biến mất như chiếc đồng hồ đeo tay.
Lâm Dị: “Chậc….”
Khó chịu ghê, phải trợn mắt chờ NPC mang theo quy tắc tử vong đến gϊếŧ bọn họ rồi.
Biết bản thân có thể không ngủ được, Lâm Dị bắt đầu nghiền ngẫm ông già quản lý chung cư, đoán quy tắc tử vong của ông già quản lý đó.
Là đăng ký sao? Đăng ký sẽ phải chết ư?
Nếu là như vậy thì tất bọn họ sẽ đoàn diệt rồi.
“Chết rồi……” Lâm Dị thở dài một hơi: “Quên mất hỏi đàn anh ở đây pháp luật có được thực thi khi tất cả mọi người cùng là tội phạm không.” [2]
Vừa dứt lời Lâm Dị đã nghe thấy tiếng sột soạt
Cậu lập tức ngồi dậy nhìn về phía rèm cửa sổ.
Âm thành dường như phát ra từ bên ngoài cửa, nhưng ngay khi Lâm Dị ngồi dậy thì tiếng động đó lại như truyền đến ngay bên cạnh, thậm chí cậu còn nghe thấy một tiếng hét ngắn nhưng chói tai.
Tiếng hét nhanh chóng biến mất như thể nó chỉ có một âm tiết, sau đó bị cắt đứt ngay.
Một chuỗi âm thanh thút thít, rêи ɾỉ vang lên rõ ràng hơn cả tiếng sột soạt. Âm thanh này đến từ phía bên kia bức tường của phòng 304, là phòng 303 của Trình Dương.
Vừa hay chiếc giường đơn cậu nằm sát với vách tường mà phía bên kia là phòng 303, cho nên Lâm Dị nghe rất rõ tiếng thút thít.
“Huhuhu, dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh
“Huhuhu, tự do bình đẳng công chính pháp trị.”
“Huhuhu, yêu nước tận tâm trung thực bác ái.”
“Huhuhu, méo ổn rồi. Ông đây sợ chết bà đi được….”
Lâm Dị: “…….”
Đó là tiếng thút thít của Trình Dương phòng bên cạnh.
Trình Dương rêи ɾỉ suốt hai tiếng ròng, đợi đến khi cậu ta không còn rêи ɾỉ nữa cũng là lúc cả khu chung cư chìm vào yên lặng cho đến sáng hôm sau, như thể tiếng hét chói tai và tiếng sột soạt ngắn ngủi chỉ là một cơn ảo giác.
Có một chiếc loa được đặt ở hành lang của khu chung cư đang hoạt động. Nhìn cực kỳ giống loại loa chuyên dùng để tiếp thị hàng hoá, mà thực tế thì cũng không khác là bao.
“Ăn sáng, ăn sáng, ăn sáng ở phòng 130.”
Hành lang chốc chốc lại truyền đến tiếng mở cửa, Lâm Dị cố ý sột soạt một lúc trong phòng rồi mới đi ra, lúc cậu vừa ra khỏi phòng 304 cũng đúng lúc gặp Tần Châu rời phòng 305.
Tần Châu liếc mắt nhìn Lâm Dị.
Người khác mất ngủ vì sợ hãi cũng dễ hiểu, nhưng Tần Chu lại nghi ngờ khi thấy dưới mắt Lâm Dị cũng có hai quầng thâm.
Cả hai đều cố tình nấn ná không đi là để nhân cơ hội quan sát cảnh tượng trong phòng của những người khác. Những người còn lại hiển nhiên không thể bình tĩnh như hai người họ, trong trạng thái phập phồng lo âu sẽ không nhớ đến việc khoá cửa phòng.
Thừa dịp trong hành lang không có ai, Tần Châu ngoắc Lâm Dị đến bên cạnh mình, hạ giọng nói nhỏ: “Nhóc thiên tài, hôm qua trằn trọc cái gì thế?”
Không có MP4 hộ giá Lâm Dị cả đêm không ngủ được, bây giờ cả người chỗ nào cũng khó chịu, bị Tần Châu dựa sát như vậy thì xấu hổ đến mức lông tơ khắp người đều dựng đứng lên.
Lâm Dị giật mình hơi tránh khỏi người Tần Châu: “Không….không có gì.”
“Cậu hôm qua không ngủ, hai mắt đen như gấu trúc rồi kìa.” Tần Châu nói: “Đừng nói với tôi là do cậu sợ hãi, cậu còn đủ gan đi tìm đường chết mà, làm sao đường chết vừa xuất hiện thì lại sợ hãi được.”
Lâm Dị: “Kích động quá nên mất ngủ.”
Tần Châu mấy phen muốn nói lại thôi, Lâm Dị vội vàng sờ bụng nói “Em đói bụng rồi”, sau đó bỏ chạy khỏi nanh vuốt của Tần Châu, ba chân bốn cẳng phóng đến cầu thang chẳng mấy chốc đã mất hút.
Tần Châu sắc mặt tối sầm: “………”
Chậc, không thấy cậu ta chân thành hợp tác ở chỗ nào cả.
Phòng 103 nằm ở tầng một vốn là một nhà hàng đã được cải tạo.
Trên bàn bày sẵn cháo và đồ ăn kèm dành cho tám người, nhưng chưa có ai dám ngồi xuống ăn, ai mà biết bữa sáng có vấn đề gì không chứ.
Cho dù bụng đã đói đến mức sôi sục thì tất cả vẫn cố gắng chờ xem có ai tiến lên ngồi vào bàn ăn đầu tiên hay không.
Khi Lâm Dị đến nhà hàng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu.
Trình Dương thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Lâm Dị, kinh ngạc nhìn cậu ta: “Hay quá Lâm huynh, anh vẫn còn sống.”
Lời này vừa dứt thì sắc mặt của mọi người trở nên nặng nề hơn, lúc này trong nhà hàng đã có bảy người, nếu như đêm qua NPC đã ra tay gϊếŧ người vậy thì người bị gϊếŧ chẳng phải là…..
Đến cả Tần Châu cũng gặp chuyện, huống chi là bọn họ.
Thế là ánh mắt mà mọi người nhìn Lâm Dị lại trở nên phức tạp hơn, đứa sợ giao tiếp như cậu cậu vội vàng ngồi vào bàn ăn dưới cái nhìn của bao cặp mắt.
Thấy Lâm Dị dùng bữa không xảy ra chuyện gì, những người khác cũng ngồi xuống. Trình Dương chủ động ngồi bên cạnh Lâm Dị, điều này khiến Lâm Dị vô cùng ghen tị với Vương Đạc đang ngồi đối diện cậu, bởi vì Tần Châu vẫn chưa đến nên Vương Đạc hiện đang ngồi một mình.
Vì gato nên Lâm Dị mới nhìn Vương Đạc kỹ hơn, nhưng bỗng nhiên cậu nhận ra có gì đó không ổn.
Những người khác tối qua không yên giấc nên đôi mắt của họ đều có quầng thâm mệt mỏi. Nhưng trong mắt Vương Đạc có rất nhiều tia máu, hắn ta không ngừng quay đầu nhìn về phía sau, toàn thân căng thẳng.
Chốc thì sờ mặt chốc thì cắn móng tay.
Đây là lần thứ hai tiến vào thế giới quy tắc của Vương Đạc, mà Tần Châu lại không có mặt nên những người khác cũng chỉ có thể hỏi thăm hắn.
Vương Đạc không trả lời ai, Từ Hạ Tri tóm lấy Khuất Gia Lương nãy giờ vẫn đang liên mồm hỏi: “Đừng hỏi nữa, Vương Đạc tối qua đã nói cậu ấy được kéo qua cửa, cái gì cũng không biết mà.”
“Nhưng ở đây chỉ có cậu ta hai lần vào chỗ quỷ quái này.” Khuất Gia Lương lại hỏi: “Vương Đạc, chúng ta phải ở chỗ này bao lâu? Lúc trước tôi từng nghe số ngày ở trong thế giới quy tắc khớp với số người còn sống là có thể thoát ra ngoài, có đúng không?”
Vương Đạc không hé môi nửa lời, hắn ta vẫn không ngừng quay đầu nhìn ra hướng ngoài cửa.
Tựa như hoàn toàn không nghe thấy Khuất Gia Lương đang nói chuyện với mình vậy.
Trạng thái khẩn trương của hắn ta khiến những người khác cũng căng thẳng theo, rốt cuộc ba nữ sinh chịu không nổi bầu không khí này mà oà khóc.
“Ăn sáng ăn sáng.” Trình Dương nói: “Các đàn chị đừng khóc, chúng ta cứ ăn sáng trước đã, ăn no rồi mới có ức đi tìm manh mối. Em là người may mắn, chắc chắn có thể tìm được manh mối.”
Khuất Gia Lương nổi cáu nói: “Cậu may mắn thì đã không bị cuốn vào đây rồi, càng sẽ không bị cái trường quỷ quái này chọn!”
Trình Dương “haizzz” một tiếng: “Anh quát em làm gì? Vậy thì anh đừng ăn cứ ra ngoài mà ngồi xổm đi, đúng không Lâm Dị huynh?”
Lâm Dị: “……..”
Cậu sợ nhất bị cue vào những thời điểm thế này, sợ tới mức đũa trên tay rớt luôn rồi.
Khuất Gia Lương vừa định cãi nhau tiếp với Trình Dương thì Từ Hạ Tri lại can ngăn: “Người ta nói đúng mà, cậu đừng trút giận lên người đàn em như thế.”
Thấy Khuất Gia Lương cũng chịu im lặng rồi Lâm Dị mới xoay người nhặt đũa của mình.
Cậu vừa cúi người xuống sắc mặt liền cứng đờ.
Ở dưới bàn cậu nhìn thấy bụng cực kỳ lớn của Vương Đạc.
Đương nhiên vẫn không bằng bà bầu mang thai mười tháng, nhưng vẫn hơn bầu bốn năm tháng.
Tháng tám là mùa hè mặc đồ ngắn tay, Vương Đạc mặc áo thun nên Lâm Dị có thể nhìn rõ phần bụng đang phình ra của hắn ta.
Trước khi Lâm Dị kịp nhớ lại tối qua bụng Vương Đạc có phải lớn như thế này không thì cả bàn đã hét lên kinh ngạc.
Lâm Dị lập tức ngẩng đầu nhìn thấy Vương Đạc đang nôn mửa, nhưng Vương Đạc dường như không cảm giác được mà cứ vừa nôn vừa không ngừng nhìn ra phía ngoài cửa.
Những người đang ngồi cùng bàn ăn với hắn ta đều bỏ chạy tán loạn, chất nôn của hắn ta chảy đầy trên bàn, cơm, mì ăn liền, gia vị, thậm chí có cả gián và một con chuột đã bị axit dạ dày tiêu hoá một nửa.
Khi hắn ta nôn ra, con gián bị dính chặt vào con chuột dường như vẫn còn đang ngọ nguậy
“Áaaaaaa!”
“Đệt con mẹ, phắc, aaaaa mẹ mày hù chết ông rồi.” Trình Dương nhảy loi choi như một con khỉ, biến cố lại xảy ra ngay lúc này!
Vương Đạc chú ý đến bãi nôn trên bàn, hắn sửng sốt một hồi rồi co giật toàn thân.
“Ặc….khụ khụ…..”
Vương Đạc rên lên đầy đau đớn, hai tay cong quặp lại tựa như chân gà cào cấu yết hầu của bản thân, hắn ta cào đến mức mười dấu móng tay chảy máu đầm đìa.
Không biết Vương Đạc khó chịu đến mức nào, giữa những kẽ móng tay đều là da thịt bị hắn cào ra.
Hai chân co giật đến mức sắp đào thủng mặt sàn nhà.
Nhưng quá trình này cũng không diến ra lâu lắm bởi chẳng mấy chốc sau, Vương Đạc càng lúc càng ít nôn lại, động tác giãy giụa co giật cũng yếu đi rồi dừng hẳn, đầu hắn ta ngã sang một bên, đoạn khí.
“Cậu ta chết rồi sao?”
“Không…..không biết……..”
“Có ai lên xem thử đi.”
Lâm Dị tự hỏi một chút sau đó ngồi xổm xuống, duỗi tay thăm dò hơi thở của Vương Đạc.
Mọi người nhìn chằm chằm Lâm Dị, đến thở sâu cũng không dám.
“Lâm…..Lâm Dị huynh, anh ta……anh ta còn sống không?” Trình Dương ôm đầu khó khăn hỏi.
Lâm Dị lắc đầu, không còn hô hấp nữa rồi.
Cậu chú ý đến phần bụng của Vương Đạc, bởi vì đã nôn ra bớt nên bụng của hắn ta đã không còn lớn như vừa rồi nữa, nhưng trông vẫn khá căng, không biết còn nuốt phải thứ gì.
Thậm chí Lâm Dị còn nhìn thấy bụng Vương Đạc hình như có thứ gì đó đang di chuyển ở bên trong.
Trong dạy dày có thứ còn sống?
Lâm Dị cụp mắt suy tư, cậu đang cân nhắc có nên lấy tay ấn thứ này ra khỏi dạ dày của Vương Đạc hay không.
Vì Vương Đạc đã chết nên chắc chắn hắn đã thoả mãn quy tắc tử vong của NPC.
Nếu bắt đầu từ nguyên nhân cái chết của Vương Đạc có lẽ họ sẽ tìm được manh mối gì đó. Dù sao đêm qua mọi người đều ở trong phòng của mình, không ai biết Vương Đạc đã trải qua những gì.
Nghĩ đến đây Lâm Dị đưa ra quyết định. Nhưng trước khi bắt đầu cậu định nói một tiếng cho Vương Đạc biết vì người đã mất là lớn nhất, hi vọng Vương Đạc sẽ không trách cậu không tôn trọng thi thể của hắn.
“Đàn anh Vương Đạc, em….” Lâm Dị dừng lại khi nhìn thấy mặt của Vương Đạc,
Thấy Lâm Dị đột nhiên tắt tiếng, Trình Dương bèn cẩn thận hỏi: “Lâm Dị huynh, có chuyện gì sao?”
Lâm Dị chỉ vào mặt Vương Đạc.
Trình Dương: “Mặt anh ta….sao vậy?”
Lâm Dị hỏi: “Cậu không thấy à?”
“Thấy…..huynh thấy cái gì?” Trình Dương rùng mình: “Lâm huynh, đừng hù thằng em đây mà.”
Lâm Dị không nói nữa.
Cậu lại nhìn xuống Vương Đạc.
Đôi mắt của Vương Đạc không biết từ lúc nào đã mở ra nhìn chằm chằm Lâm Dị. Có lẽ khi Lâm Dị đang nhìn bụng của hắn thì cậu đã bị Vương Đạc nhìn chằm chằm rồi, nhưng dương như những người khác đều không phát hiện thi thể của Vương Đạc có gì bất thường.
Càng không có ai phát hiện khoé miệng của Vương Đạc khẽ nhếch lên.
Tạo thành một độ cong quái dị.
Một nụ cười đầy dữ tợn.
****************************