Cảnh Hình và Hạ Tùng chưa từng có hoảng loạn qua như vậy.
Một người cầm chăn đắp lên người Úc Tuyết Nhi, người còn lại luống cuống tay chân ở bên cạnh xin lỗi.
“Thực xin lỗi, tớ nghe được một tiếng hét thảm.... Thực xin lỗi!” Hạ Tùng vốn đang muốn giải thích một chút, nhưng nhìn Úc Tuyết Nhi nước mắt xoạch xoạch rớt xuống, lời nói đã đến bên miệng lại biến thành xin lỗi.
Úc Tuyết Nhi nắm chặt tấm chăn nhỏ đắp trên người, vốn là đều khóc không sai biệt lắm, bị Hạ Tùng xin lỗi như vậy trong lòng càng ủy khuất.
“Cho nên tớ đều nói với các cậu đi dưới lầu chờ mà!” Úc Tuyết Nhi muốn đá hắn, nhưng mà cổ chân trái vừa động liền đau muốn chết.
Cô thật ra không có mảnh mai như vậy, cho dù chân đau giãy giụa một chút cũng có thể một mình đứng lên.
Nhưng có loại thứ gọi là cậy sủng mà kiêu, vốn chỉ là trật chân, nhưng bị hai nam nhân trước mặt có diện mạo tương tự khí chất lại hoàn toàn bất đồng này dỗ dành, chân trẹo đi giống như bị gãy, làm cho cô khóc nước mắt chảy ròng ròng.
Cảnh Hình quỳ một gối xuống đất, đỡ nửa người trên của cô động tác nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, trên gương mặt thanh lãnh thoáng mang theo chút dịu dàng, thấp giọng hỏi: “Còn có thể đứng lên sao? Trên mặt đất lạnh, bằng không tớ ôm cậu lên giường được không?”
Cảnh Hình lúc bình thường mặt không biểu tình khí chất lạnh lẽo bất cận nhân tình, nhưng mà đối với Úc Tuyết Nhi vẫn luôn dùng một mặt tương đối ôn hòa.
Úc Tuyết Nhi ngẩng đầu nhìn Cảnh Hình mày nhíu lại cùng vẻ mặt khẩn trương của Hạ Tùng, đáng thương vô cùng gật gật đầu.
Cảnh Hình quấn chăn cho cô, sau đó cánh tay từ dưới chân cô vòng qua, thật cẩn thận ôm cô đến trên giường.
Úc Tuyết Nhi kéo chăn qua che lên đùi mình, chỉ chừa một đôi chân lộ ra bên ngoài.
Cô cắn cắn cánh môi, có chút bối rối hỏi: “Các cậu vừa rồi nhìn thấy cái gì không?”
Cảnh Hình cùng Hạ Tùng hô hấp chậm lại.
Bọn họ nhìn thấy gì?
Bọn họ không thể nói.
Tuy rằng lúc ấy sốt ruột đẩy cửa tiến vào, Úc Tuyết Nhi khi đó cũng tay mắt lanh lẹ kéo vạt áo lại, nhưng bọn họ vẫn là thấy rõ ràng khu vực phấn nộn giữa đùi trắng nõn kia.
Càng làm đại não bọn họ nóng lên chính là, phía dưới Úc Tuyết Nhi không có lông, sạch sẽ trơn bóng.
Hầu kết Cảnh Hình lăn lộn một chút, cảm thấy cổ họng có chút khàn khàn, hắn nhẹ giọng nói: “Cái gì cũng chưa nhìn thấy, cậu yên tâm.”
“Thật sự?” Úc Tuyết Nhi hoài nghi nhìn về phía bọn họ.
Hạ Tùng liên tục gật đầu, tránh đi tầm mắt thẳng băng của Úc Tuyết Nhi ho nhẹ một tiếng, nói: “Thật sự không thấy được, khi đó đang lo lắng cậu ngã xuống, nào có tâm tư nhìn cái khác.”
Úc Tuyết Nhi chỉ có thể tạm thời tin tưởng bọn họ nói.
Không tin cũng không có biện pháp, cũng không thể đem hình ảnh bọn họ nhìn thấy trong đầu moi ra.
Nể tình đối phương lớn lên đẹp trai, liền tha thứ bọn họ là được rồi.
Úc Tuyết Nhi ở trong lòng yên lặng nghĩ.
-
Cảnh Hình cùng Hạ Tùng lớn lên là thật sự đẹp trai, ngũ quan tuấn lãng, thân cao chân dài.
Đang ở tuổi 17, chiều cao lại đều đột phá 1m8, hình thể đã dần dần tiến sát đến nam giới trưởng thành, hơn nữa chiều cao còn có đà tiếp tục phát triển.
Bọn họ là anh em song sinh, anh trai Cảnh Hình theo họ cha, em trai Hạ Tùng theo họ mẹ.
Trong mắt người ngoài, hai người tuy rằng diện mạo tương tự, nhưng bởi vì nguyên nhân tính cách hoàn toàn khác nhau cho nên rất dễ phân biệt.
Cảnh Hình tính cách tương đối lạnh nhạt, nghiêm túc, nam thần cao lãnh trong trường học.
Mà Hạ Tùng tính cách rộng rãi, đối xử với mọi người nhiệt tình, người theo đuổi đi lên mà nói so với Cảnh Hình còn nhiều hơn một ít.
Chẳng qua hai người đều có một điểm giống nhau, chính là bọn họ đều thích Úc Tuyết Nhi, hơn nữa đều biết tâm tư đối phương.
Chỉ có bản thân Úc Tuyết Nhi hoàn toàn không biết gì cả.