Quãng đường từ Mạc Hà tới Y Xuân dài hơn 1000km, phải đi xe hơn mười hai tiếng đồng hồ. Lâm Chước Dự đã cùng ekip quay phim lên đường trước. Mấy người như hóa trang, camera, ánh sáng, phục vụ trường quay… đều đã đi trước. Tần Uyển cũng đã tới thẳng Y Xuân. Cô phải liên hệ với chính quyền địa phương, xác nhận địa điểm phù hợp nhất để lấy cảnh, khoanh vùng phạm vi để tiện cho Lâm Chước Dự và nhóm diễn viên không phải bận tâm mà quay phim cho thật tốt.
Thời gian tháng Chín, Mười còn là mùa du lịch tại khu vực rừng núi Y Xuân. Vì để tránh đám đông nên đoàn làm phim chỉ có thể tiếp tục đi sâu vào trong rừng. Trong rừng hỗn hợp có không ít động vật hoang dã được bảo hộ, chính quyền bản địa cử người bên lâm trường tới giúp họ quây lại địa điểm, phòng thú hoang xâm nhập.
Tần Uyển trước đó đã thu xếp xong xuôi nhà trọ homestay. Cô cố ý chờ Hứa Kinh Trập và Lương Ngư tới để nói chuyện.
“Tôi nghe ý đạo diễn Lâm thì phần diễn của anh cũng rất quan trọng.” Tần Uyển lấy từ trong túi đeo bên người ra một điếu thuốc. Cô ngậm vào miệng nhưng chưa châm thuốc, “Mấy chuyện tuyên truyền tôi đã thương thảo với Trương Mạn rồi, chuẩn bị xử lý kín đáo, chờ quay xong mới thông báo ra ngoài. Thầy Hứa thấy thế nào?”
Hứa Kinh Trập mỉm cười, đáp: “Đây cũng không phải chuyện cần tôi quan tâm. Hai người quyết định là được rồi.”
Tần Uyển chính là thích những diễn viên như anh, không nhiều chuyện, chỉ một lòng nghĩ tới việc quay phim sao cho tốt, những cái bên cạnh đều không quan trọng. Cô đã lăn lộn trong giới một thời gian dài, biết rõ có quá ít những diễn viên như này. Đương nhiên, có thể đạt được địa vị trong ngành giống như Hứa Kinh Trập cũng chỉ có một người, còn vô cùng nổi tiếng.
Lương Ngư tới Y Xuân thì không cần làm việc nữa. Ý của Lâm Chước Dự là để anh làm việc cùng nhóm kiểm lâm của bên lâm trường, mỗi ngày bỏ ra mấy tiếng để đi tuần tra một vòng là được.
Bây giờ là thời điểm núi Ngũ Sơn đẹp nhất. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Hứa Kinh Trập nhìn thấy cây cối rậm rạp tới vậy. Trước đây anh còn chưa hiểu thế nào là “rừng cây lớp lớp, lá nhuộm màu”, hiện tại được thấy mới thật sự thấu hiểu khung cảnh này.
(Bản gốc tiếng Trung “层林尽染”, là một câu thơ trong bài thơ “Thẩm viên xuân” của nhà thơ Mao Trạch Đông)
Thông Triều Tiên xanh tươi bốn mùa không thay đổi, một màu xanh mướt rất bắt mắt. Thông rụng lá[1] sau đợt sương thu đã dần chuyển màu vàng óng. Phong lá đỏ[2] mang sắc đỏ tía, nhuộm lan ra cả mảng lớn xung quanh, xen kẽ giữa những xanh vàng. Ánh mặt trời ban ngày như dòng nước đổ xuống những tán cây xanh rì từ những góc độ khác nhau rồi nhỏ giọt qua từng góc sông núi, mang thứ màu sắc tựa khay màu pha tạp. Sáng sớm tinh mơ, Hứa Kinh Trập cùng Lương Ngư leo lên lưng chừng một ngọn núi. Anh nhìn ra sau, chỉ thấy dưới chân là sắc rực vạn dặm, núi non tuyệt mỹ.
Đội phụ trách tuần tra núi gồm mười mấy người, đều là thanh niên, đủ cả nam nữ. Bọn họ cũng không quá để ý chuyện hai ngôi sao lớn Hứa Kinh Trập và Lương Ngư có phải tới quay phim hay sao, chủ yếu vẫn là vì hình tượng của Lương Ngư có chút vấn đề. Lúc đầu người dân địa phương còn tưởng hẳn là công nhân trong núi mới tới đội.
Lương Ngư ăn mặc không khác bọn họ là bao: áo khoác bông, quần bông và giày leo núi. Ở hông hắn có treo một túi đồ leo núi, bên trong là những vật dụng cần dùng tới khi đi bộ vào sâu trong núi.
Mấy ngày nay Lâm Chước Dự đã bắt đầu dẫn người đi lấy cảnh. Phong cảnh núi Ngũ Hoa buổi ban ngày quan trọng hơn lúc ban đêm. Điều này có nghĩa là nhóm diễn viên cũng sẽ không cần quay thâu đêm nữa, phần lời cảnh quay đều sẽ có thể quay xong khi trời còn sáng. Lâm Chước Dự cuối cùng không tiếp tục sửa đoạn này trong kịch bản nữa, phát thẳng tới tay mấy người bọn họ. Hứa Kinh Trập cả ngày tay không rời cuốn kịch bản, lúc đi dạo trong rừng cũng vừa đi vừa đọc.
Tuần tra núi được một nửa thì tất cả mọi người đều muốn nghỉ ngơi một lát. Đội trưởng đi đầu đưa nước qua. Hứa Kinh Trập cũng không quan tâm việc quần bị bẩn, tùy tiện ngồi xuống chỗ lá rụng đã được chất thành đống.
Anh đang lật xem kịch bản, lật được một lúc, ngẩng đầu lên thì phát hiện Lương Ngư đang nhìn mình.
“Sao thế?” Hứa Kinh Trập hỏi, “Anh có mệt không?”
Lương Ngư hất cằm: “Em đứng lên đi.”
Hứa Kinh Trập đứng lên theo lời hắn. Lương Ngư bảo anh quay người lại, quả nhiên anh vừa đặt mông xuống là quần đã dính đầy bùn.
“……..” Hứa Kinh Trập nhìn xuống đất, nhận ra tuy lớp lá rụng rất dày nhưng sáng sớm tinh mơ sương dày nên chỗ lá rụng lúc tối đều đã bị ngâm nhũn cả rồi.
Lương Ngư hỏi anh: “Qυầи ɭóŧ em có bị ướt không?”
Hứa Kinh Trập xấu hổ: “Không cảm thấy gì hết….. Em mặc hai lớp, còn mặc quần giữ nhiệt nữa.”
Nơi này tầm tháng Chín, tháng Mười thật sự hạ nhiệt độ rất nhanh. Hứa Kinh Trập có hôm sáng dậy cảm thấy chân đông cứng cả lại, vì thế bèn hỏi mua một chiếc quần giữ nhiệt từ chỗ ông chủ nhà trọ, 24 tiếng đều mặc bên trong.
Lương Ngư cảm thấy 囧, có lẽ không ngờ tới: “Em mặc quần giữ nhiệt á?”
Hứa Kinh Trập cũng hiểu đạo lý “giới thời trang không mặc quần giữ nhiệt” nhưng mà tới lúc này rồi, ai quan tâm mấy cái đó chứ. Mấy ngày nay không nói tới chuyện anh để mặt mộc hoàn toàn, tóc tai cũng không chải chuốt, quần áo thì dân địa phương họ mặc thế nào thì anh mặc thế nấy.
“Em cũng không sợ đám chụp thuê nhỉ.” Lương Ngư cuối cùng không nhịn được nữa, phì cười, “Có điều chụp thuê có lẽ cũng chẳng nhận ra chúng ta.” Hắn nói rồi, bảo Hứa Kinh Trập tiến lại gần một chút rồi giúp anh lau vết bùn trên quần.
Lương Ngư hình như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, nói nhỏ: “Hồi năm mới em tới nhà anh, lúc ngồi ở vườn rau đào đất vẫn còn sợ bùn dính vào người.”
Hứa Kinh Trập chớp chớp mắt, hỏi hắn: “Cái hố em đào còn đó không?”
Lương Ngư ngước lên nhìn anh rồi đáp: “Không phải đã chôn nơi anh rồi à.”
không rõ vì sao Hứa Kinh Trập lại trở nên hào hứng. Anh hỏi Lương Ngư: “Anh thích em từ khi nào thế?”
Lương Ngư không chịu trả lời. Hắn nói: “Tự em không nghĩ ra được sao.”
Hứa Kinh Trập lại hỏi “Hôm sinh nhật em, lúc trời nổi sấm, có phải anh muốn tỏ tình không?”
“Anh còn nói phim giả tình thật.” Hứa Kinh Trập rất đắc ý.
Lương Ngư: “Là do em nói “hữu danh vô thực” trước đây chứ.” Hắn không chịu nhận thua, “Em dám nói lúc đấy em không thích anh không?”
Đương nhiên Hứa Kinh Trập không dám nói.
Cuộc trò chuyện của hai người họ thật sự chẳng có chút dinh dưỡng nào cả. Đầu tiên là Lương Ngư nói khiếu thẩm mỹ của Hứa Kinh Trập không ra sao, cái tất ban đầu đi xấu tệ.
“Em đã bảo đổi rồi.” Hứa Kinh Trập cảm thấy mình không vượt qua được rào cản này, “Trương Mạn bảo không có khả năng anh sẽ nhìn tất đâu, ai ngờ anh lại nhìn thật.”
Lương Ngư tỏ vẻ như mình rất siêu phàm: “Em không hiểu, gay đều chú ý tới chi tiết.”
Hứa Kinh Trập: “Anh còn bảo nhìn mặt em thấy nên làʍ t̠ìиɦ.”
“Đấy là anh đang khen em đấy.” Lương Ngư uể oải đáp. Hắn thuận miệng nói ra một câu hạ lưu: “Kiểu người như bọn anh đã nhìn trúng ai, cho dù chưa yêu đương thì việc muốn làm nhất là làʍ t̠ìиɦ với người kia.”
Hứa Kinh Trập coi như đã nghe hiểu, Lương Ngư đang trá hình thừa nhận khuôn mặt của anh là đúng gu của hắn. Song anh cũng không vạch trần, dỗ dành hắn vui vẻ được bao lâu thì hay bấy lâu.
Sau đó Lương Ngư dắt tay Hứa Kinh Trập xuống núi. Bọn họ tới chân núi cũng không kiêng dè gì, ngay cả khách du lịch qua đường cũng có thể nhìn thấy. Có điều phần lớn đều không nhận ra hai người bọn họ, chỉ nghĩ là một cặp tình nhân đồng tính bản địa, nhìn mấy cái rồi lại thôi.
Nhưng họ đã quên rằng lúc này đang vào mùa, khách du lịch không chú ý nhưng có rất nhiều video ghi hình lại, kiểu gì cũng có một hai video lọt ra ngoài, ai mắt tinh cũng có thể nhận ra.
Hot lên đầu tiên là trên DouX. Đoạn clip ngắn có góc quay vừa đúng từ đoạn giữa núi rực rỡ sắc màu xuống tới chân núi. Toàn bộ hành trình của Hứa Kinh Trập và Lương Ngư đã lọt vào ống kính, mười ngón đan nhau vô cùng thân mật. Người quay cũng không nhận ra đó là ai, nhưng có thể thấy đã lấy bọn họ làm vật tham chiếu, phía sau còn thêm dòng chữ “Tình yêu tuyệt đẹp nơi núi Ngũ Sơn”.
Kết quả tối đó #Tình yêu tuyệt đẹp nơi núi Ngũ Sơn# đã lên hot search.
Chu Hiểu Hiểu nửa đêm bị Trương Mạn dựng dậy vẫn còn đang mơ màng. Buổi tối cô nói chuyện với Tiểu Mạn quá muộn. Hứa Kinh Trập và Lương Ngư mỗi ngày đều báo tình hình quay phim với bọn họ làm hai người họ vừa thương anh trai (ông chủ) mình, vừa phải đớp thính, như thể đang sống nơi thế ngoại đào viên, không biết đêm nay là đêm nào.
“Chỗ em có bao nhiêu tư liệu việc quay phim.” Trương Mạn biết Hứa Kinh Trập và Chu Hiểu Hiểu có liên lạc. Với trình độ yêu nghề của Chu Hiểu Hiểu thì bất cứ thứ gì Hứa Kinh Trập gửi cho là cô nhóc này đều sẽ coi như báu vật mà lưu ở một file riêng.
Chu Hiểu Hiểu vội đáp: “Có nhiều lắm ạ.”
Trương Mạn: “Sắp xếp lại đi, có thể phải tuyên bố chuyện phim điện ảnh trước thời hạn.”
“?” Chu Hiểu Hiểu vẫn còn chút không nỡ, “Nhanh thế sao? Vì sao thế ạ?”
Trương Mạn bực bội đáp: “Chị cũng muốn hỏi xem vì sao đây! Một con người đặt nặng chuyện hình tượng như thầy Hứa! Em thấy bộ dạng cậu ấy trên hot search chưa?! Lương Ngư rốt cục bỏ bùa gì cậu ấy vậy! Chồng hát vợ khen hay, muốn xấu cùng nhau hả?!”
Chu Hiểu Hiểu: “…..”
—-