*Bênh viện
“Không sao, chỉ sơ sát nhẹ. Lấy thuốc về uống và thoa lên là được”
Bác sĩ sau khi kiểm tra rồi ôn tồn nói với hai người. Khúc Ý Hàn chăm chú lắng nghe. Ôn Mạt Hạ cũng chăm chú nhưng không phải chăm chú xem bác sĩ nói gì, mà là tâm nàng từ lâu đã bị Khú Ý Hàn mang đi. Càng nhìn nàng càng không rời khỏi được Khúc Ý Hàn. Khúc giáo sư của nàng qua là một từ xinh đẹp khí khái hơn người không một từ nào có thể diễn tả hết.
“Em…”
Khúc Ý Hàn quay lại người ngồi trên giường bệnh đang định nói gì đó, thì lại thấy người ta nhìn mình đến mắt cũng không chớp. Nàng từng bước nhẹ nhàng đi về phía Ôn Mạt Hạ.
“Tôi đẹp như vậy sao”
Tâm hồn đang u mê ngắm nhìn cái đẹp của Ôn Mạt Hạ quay về.
“Ân, Khúc giáo sư, giáo sư rất xinh đẹp”
Khúc Ý Hàn nàng biết nhan sắc của mình là đẹp rồi nhưng mà được khen kiểu thế này cũng quá là.
“Em đợi tôi ở đây. Tôi đi lấy thuốc cho em”
Khúc Ý Hàn vừa dứt lời nàng quay người đi, vừa quay người cánh tay nàng đã bị một người nào đó năm lại. Nâng quay lại một lần nữa. Nàng hỏi
“Có việc gì sao”
Ôn Mạt Hạ lắt đầu, nàng nói.
“Không ạ. Chỉ là chúng ta cùng đi đi ạ”
Khúc Ý Hàn đảo tầm mắt đến chỗ bị thương của Ôn Mạt Hạ, Ôn Mạt Hạ cũng thấy, nàng vội nói..
“Không vấn đề ạ. Bác sĩ cũng nói không sao”
Nói rồi Ôn Mạt Hạ nhìn Khúc Ý Hàn.
Khúc Ý Hàn không ý kiến, cả hai cùng đi lấy thuốc.
*Trên đường về nhà
Ôn Mạt Hạ yên vị tại vị trí phó lái, nàng nhìn, nhìn như thể tất cả mọi thứ xung quanh không tồn tại. Tất cả chỉ là nàng và người đang ngồi ở ghế lái kia. Đẹp, đúng rất đẹp. Tất cả mọi thứ ưu tú nhất, tốt đẹp nhất chính là Khúc Ý Hàn.
“Tôi đẹp sao”
Khúc Ý Hàn ung dung, thông dong hỏi người đang nhìn mình không rời mắt kia. Người kia từ mộng về thực.
“ân”
Xe vẫn tiếp tục lăn bánh trên đường. Khúc Ý Hàn chính là mặt không cảm xúc mà lái xe. Không nhìn được là hiện tại nàng vui hay buồn, tâm tình nàng thế nào.
Ôn Mạt Hạ nhìn ngoài khung kín xe. Xe cộ, cây cối và những ánh đền lung linh buổi đêm. Tât cả điều lạ, đúng, rất lạ.
“Đây không phải đường về nhà em ạ”
Khúc Ý Hàn nghiên nhẹ người sang, nhìn người đang hoang mang trước mặt. Không nhanh, không chạm trả lời.
“Về nhà tôi”
Ôn Mạt Hạ chính là đi từ bắt ngờ này đến bắt ngờ khác. Gì chứ, nàng đi về nhà Khúc giáo sư sao. Không tin, không tin được mà.
Khúc Ý Hàn nhìn cái người há mồm bên kia mà cười thầm. Nàng dùng tay bún cái trán của Ôn Mạt Hạ. Ôn Mạt Hạ la nhẹ một tiếng, lấy tay xoa cái chán của mình.
“Em muốn ở cùng với tôi sao”
Ôn Mạt Hạ vừa bình ổn lại tâm tình của mình thì lại tới nữa cái gì chứ, Khúc giáo sư, chị có biết mình đang nói gì không hả. Em là thích đó, vô cùng thích nhưng mà chị hỏi thẳng vậy làm gì. Em đã cố gắng là không được như vậy mê gái đâu, mà chị cứ như thế thì cái tâm hông nhỏ bé như kẹo bông này của em phải làm sao, phải làm sao.
“Em nhìn tôi như vậy làm gì, là không thích sao”
Khúc Ý Hàn chính là nhìn thấu hồng trần, là cáo già đội lớp cừu non mà. Có câu nào từ khi ở bệnh viện về tới giờ mà đứng đắng, đàng hoàng đâu. Ôn Mạt Hạ hiện tại nàng đang nghi ngờ không biết có phải người trước mặt nàng là Khúc Ý Hàn, Khúc đại giáo sư vang danh Thượng Hải không nữa.
“Em…”
“Đến rồi”
Xe chạy vô khu nhà gần ngoài vùng ngoại ô, an ninh rất tốt còn tốt hơn khu nhà của Ôn Mạt Hạ, khu nhà mang phong cách hiện đại, tươi mới, nhìn chung có rất nhiều cây, có hồ, rất nhẹ nhàng lãng mạng.
“Em không cần ra ngoài, ở đây đợi tôi”
“Sao ạ”
Đi rồi, Khúc Ý Hàn đã mở của xe và đi ra ngoài rồi. Cái gì chứ, không phải là muốn đưa mình về nhà của giáo sư sao, rồi đây là gì. Khúc giáo sư đã vào nhà rồi, kêu mình ngồi ngoài xe. Đạo lý gì chứ. Là đùa dỡn với Ôn Mạt Hạ nàng đây sao.
3 phút, 5 phút, 15 phút.
Thấy người rồi, cuối cùng cũng ra rồi. Ây chết tiệt, Khúc giáo sư à chỉ là đi với chả đứng thôi mà có cần đẹp như vậy không. Khúc Ý Hàn từ trong nhà bước ra, dưới ánh đè vàng nhạt của trời đêm, những làn gió nhẹ khẽ đưa tóc nàng bay nhẹ qua vằng chán. Những bước đi tự tin, mạnh mẽ và đầy sự quyết rũ.
“Xin lỗi, tôi soạn hơi nhiều đồ”
“A, không sao ạ. Giáo sư, chị muốn đi đâu sao. Chị bận thì em có thể tự về được ạ. Không cần bận tâm em đâu”
Khúc Ý Hàn không nói, với ánh mắt sắc bén đến nỗi có thể gϊếŧ người của mình nhìn cái người trước mặt. Nhìn, nhìn, nhìn. Ôn Mạt Hạ hiện tại chính là tự hỏi, nàng có nói gì sai sao. Sao lại nhìn ánh mắt đó nhìn mình chứ, gϊếŧ người, gϊếŧ người, chính là gϊếŧ người.
“Tôi là người có trách nhiệm”
Lại tới nữa, nói chuyện sao cứ khó hiểu vậy. Ôn Mạt Hạ còn chưa kịp hiểu được câu trước, thì…
“Với cả, tôi tên Khúc Ý Hàn, kêu tôi Ý Hàn là được không càn giáo sư hay gì cả”
“Ân”
Ôn Mạt Hạ ngây ngốc mà trả lời.
Ring ring ring
Điện thoại của Khúc Ý Hàn cùng Ôn Mạt Hạ cùng phát đến cung lúc. Cả hai đồng loạt nghe điện thoại.
1 phút sau
“Bạn tôi nói đưa người đi cùng với em về tới nhà rồi”
“Ân, chị ấy vừa nói với em”
Cả hai lại về trạng thái rối bời. Xe được Khúc Ý Hàn đạp ga lăn bánh trên đường.
“Em và cái người đi cùng em thân lắm sao”
...