Khúc Giáo Sư Chúng Ta Yêu Nhau Đi

Chương 4: Khoác vào đi, em cần hơn tôi

“Chào bạn học”

Trời ơi gì đây chứ Khúc Ý Hàn đang nói chuyện với nàng, quá trêu người rồi. Thường ngày nàng chỉ dám nhìn lén như kẻ trộm hôm nay lại mặt chạm mặt. Ôn Mạt Hạ không nói nên lời nàng nhìn chầm chầm thân ảnh phía trước, nhìn đến khi Khúc Ý Hàn ho khan…

Khụ khụ khụ

Ôn Mạt Hạ tỉnh người, nàng cuối đầu.

“Chào…chào…Khúc giáo sư, thất lễ rồi ạ”

Khúc Ý Hàn nhìn người kia đỏ mặt, đến vành tai cũng ửng đỏ nàng cong môi cười, chỉ tiếc là nụ cười này Ôn Mạt Hạ không thấy. Khúc Ý Hàn tiến lên đỡ người kia đang cúi người đứng dậy. Tay của nàng chạm vào cách tay của Ôn Mạt Hạ, nàng cảm nhận được người này rất gầy, vô cùng gầy. Ôn Mạt Hạ nhìn đến bàn tay đang ở trên cánh tay nàng nàng như ngàn vạn lần say mê không muốn tỉnh.

“Em học khoa nào”

Khúc Ý Hàn sau khi đỡ nàng đứng vậy mỉm cười rồi hỏi lại Ôn Mạt Hạ một lần nữa.

“Em ở khoa nào”

Vì các buổi lên giảng dường của Khúc Ý Hàn học viên của rất nhiều khoa đến tham dự nàng cũng không biết được học viên nào là của khoa nào. Ôn Mạt Hạ không dám nhìn Khúc Ý Hàn nàng cúi nhìn xuống đất, rồi trả lời.

“Dạ, khoa thiết kế ạ”

Trời mưa vẫn còn rất nặng hạt. Hai thân ảnh xinh đẹp đứng dưới mái hiêng. Khúc Ý Hàn ánh mắt vẫn ở trên người Ôn Mạt Hạ. Ôn Mạt Hạ ngại ngùng chẳng dám ngẩn đầu lên.

“Em không mang ô sao”

Ôn Mạt Hạ ngẩng lên nhìn Khúc Ý Hàn. Ánh mắt hơi lơ là lẫn tránh. Khúc Ý Hàn cũng nhận ra được sự ngại ngùng tránh né của nàng.

“Không ạ, Khúc giáo sư cũng không mang ô sao”

Khúc Ý Hàn mỉm cười rồi trả lời nàng.

“Quên mất”

Mưa dần nhỏ hơn, nhẹ hơn chỉ lát đát vài hạt. Ôn Mạt Hạ hiện tại chính là muốn tránh đi càng nhanh càng tốt. Yêu thầm một người giống như chỉ cần theo dõi người ấy, ở phía xa âm thầm ủng hộ, âm thầm cỗ vũ người ta. Sự thành công của người ấy chính là niềm kêu hãnh của nàng. Hôm nay là lần đầu tiên Khúc Ý Hàn và nàng khoảng cách gần nhau như vậy và thứ nàng không ngờ nhất là Khúc Ý Hàn chủ động bất chuyện với mình, điều này nàng chưa một lần nghĩ tới cả trong mơ cũng chưa từng dám mơ. Ôn Mạt Hạ đưa tay ra phía trước hứng những hạt mưa rồi quay người về phía Khúc Ý Hàn cười nói.

“Hết mưa rồi, Khúc giáo sư em đi trước”

Ôn Mạt Hạ cúi đầu chào Khúc Ý Hàn rồi xoay người quay đi, vừa bước đi Ôn Mạt Hạ bị một lực kéo lại. Nàng quay lại nhìn người kia. Ánh mắt của Ôn Mạt Hạ chính là đang ở trên tay đang nắm chặt tay nàng của Khúc Ý Hàn.

“Khúc giáo sư có chuyện gì sao ạ”

Khúc Ý Hàn nâng tay phủi nhẹ trên mái tóc đang bị dính mưa của Ôn Mạt Hạ rồi nói, tay vẫn giữa lấy cánh tay người kia.

“Nhà em ở đâu”

Ôn Mạt Hạ bất ngờ với câu hỏi này, hai người không thân tới độ mà có thể nói những việc này nhưng dù gì người hỏi cũng là Khúc Ý Hàn nên nàng cũng nhẹ giọng đáp lại.

“Nhà em kế bên trường, khoảng năm phút đi bộ”

Khúc Ý Hàn không ý kiến, nàng đưa tay sửa lại balo đang lệch dây trên vai người kia, rồi như lơ đãng nói.

“Tôi có xe, tôi đưa em về”

Nói rồi Khúc Ý Hàn mặc kệ Ôn Mạt Hạ có đồng ý hay không nàng bước đi về hướng nhà xe. Ôn Mạt Hạ ngẩng ra tại chỗ, nàng vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Bạn học đi nhanh”

Khúc Ý Hàn đi về phía trước được một đoạn nàng không thấy người kia đi theo. Khúc Ý Hàn nhìn quay người nhìn lại phía sau thấy người kia không có ý định động chân nàng vội lên tiếng.Ôn Mạt Hạ nghe tiếng gọi nàng tĩnh cả người vô thức xoay người đi theo Khúc Ý Hàn. Hai người một trước một sau đi trên con đường ướt do mưa khi nãy lâu lâu sẽ có gió lùa nước trên những tán lá rơi xuống, hơi lạnh.

-cạnh-tiếng mở cửa xe

“Cảm ơn ạ, Khúc giáo sư”

Khúc Ý Hàn mỉm cười đóng cửa xe lại rồi đi về ghế lái. Khúc Ý Hàn yên vị trên ghế lái nàng nhìn người kia đang thắt dây an toàn, nàng nhìn đến phía áo bị ước nhẹ một mảnh, nàng cỡi áo khoác của chính mình đưa về phía Ôn Mạt Hạ. Ôn Mạt Hạ hoàn chỉnh dây an toàn xong rồi nàng nhìn đến Khúc Ý Hàn, cùng lúc đó Khúc Ý Hàn đưa áo qua phía cô. Ôn Mạt Hạ giật cả mình vội từ chối.

“Không ạ, Khúc giáo sư không cần đâu ạ”

Khúc Ý Hàn nào có để ý đến lời nói của nàng, Khúc giáo sư choàng áo trực tiếp lên người cô. Ánh mát ấy, cử chỉ ấy chỉ có thể là bức người chứ nào có ý định cho nàng có đồng ý hay không. Ôn Mạt Hạ giờ lòng nàng rối như tơ vò. Người nàng thầm thương trộm nhớ giờ ngay đây, ngay ở trước mặt nàng, rất gần. Trên người nàng còn là áo khoác của người kia, hương thơm của Khúc Ý Hàn từ áo xong vào mũi nàng.

“Khoác vào đi, em cần hơn tôi”

Nói rồi Khúc Ý Hàn khởi động xe nàng theo chỉ dẫn của ngồi bên ghê phó lái phi xe chầm chậm trên đường. Ôn Mạt Hạ ngay cả động cũng không dám dám động nàng hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ những dòng xe nhẹ lướt qua nhau, ánh đèn buổi chiều tối gọi màu sống động. Những cặp tình nhân chung chiếc ô trên hè phố nhũng người chen chút nhau ở trạm xe buýt. Bên ngoài là tiếng ồn ào của mưa, của xe của người cười cười nói nói, bên trong xe là một khoảng lặng đến lạnh người. Khúc Ý Hàn chuyên tâm lái xe lâu lâu nàng lơ ánh mắt về phía bên này nhưng nàng không được đáp lại nàng chỉ thấy người kia đặt tầm mắt phía bên ngoài cửa sổ. Nhìn ánh mắt thâm trầm của Ôn Mạt Hạ hiện tại chính là ánh mắt của ngày mà Khúc Ý Hàn chạm mặt lần đầu. Xe chạy vào một con hẻm nhỏ rất yên tỉnh, bảo an lại rất cao.

“Tới rồi ạ, nhà em ở đây”

Vừa nói Ôn Mạt Hạ tháo dây an toàn ra rồi hướng ánh mắt nhìn đến Khúc Ý Hàn mà Khúc Ý Hàn cũng nhìn nàng. Ôn Mạt Hạ nâng tay cỡi chiếc áo đang được phủ trên người mình xuống, nàng vuốt vuốt rồi phủi nhẹ đưa về hướng Khúc Ý Hàn. Khúc Ý Hàn nhận lại áo. Ôn Mạt Hạ lại tiếp tục.

“Khúc giáo sư. Cảm ơn ạ...”

Ôn Mạt Hạ thả chậm giọng nói.

“làm phiền cô rồi, em vào nhà đây ạ. Khúc giáo sư đi đường cẩn thận”

Ôn Mạt Hạ vẫn không dám nhìn thẳng Khúc Ý Hàn, nói rồi nàng đưa tay mở cửa xe.

“Khoang đã”