Nàng nhớ khi đó
“Hạ Hạ lớn lên con muốn làm gì”
Một nữ hài tử nhỏ tuổi, có hai bím tóc hia bên, mang một đôi giày búp bê màu trắng, mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, tay của nữ hài tử cũng đang cầm trên tay một chiếc cọ nhỏ. Nàng cười đùa vui vẽ đáp.
“Con muốn giống mẹ, lớn lên con sẽ vẽ mẹ, vẽ ba, và vẽ cả ông nữa. Còn có cả gia đình chúng ta”
Người người phụ nữ trung niên ấy, nhẹ thơm vào má con gái bé nhỏ của mình.
“Được, mẹ dạy cho con vẽ”
Những ký ức ấy giờ chẳng còn nữa. Mẹ đã rời bỏ nàng đi. Nàng còn chẳng được nhìn thấy mẹ lần cuối. Nước mắt đã rơi trên khóe mắt. Trời chuyển dần sang tối, sương xuống gió nhẹ làm nàng lạnh. Từ phía sau nàng hơi ấm truyền đến, một chiếc áo khoác phủ lên vai nàng.
“Hạ Hạ về thôi, về nhà mình đi”
Tần Tích Chu nhìn người bạn tri kỷ của mình khóc mà nàng thấu cả tim gan. Lúc nãy Ôn thúc thúc với Ôn ông liên tiếp gọi điện cho nàng.
“Chu Chu, Hạ Hạ không nghe điên thoại của thúc. Con có biết Hạ Hạ thường đến đâu không”
Giọng nói gấp gáp hối hả, còn kèm theo sự lo lắng bất an.
“Thúc thúc, ông, được con sẽ đi tìm Hạ Hạ, hai người không cần lo lắng, con biết nàng đang ở đâu”
Tần Tích Chu từ nhà phi thẳng đến đây. Đúng thật là gặp người này ở đây.
Ôn Mạt Hạ nhìn thấy Tần Tích Chu nàng ôm chặt đối phương vào lòng. Khóc chính là khóc.
“Chu Chu mẹ thật sự không còn rồi, mẹ đã không cần mình”
Chính là đau lòng, thật sự Tần Tích Chu cũng không biết phải an ủi làm sao. Nàng cứ mặt cho người kia khóc.
10 phút sau.
“Hạ Hạ về nhà với mình được không”
Vừa nói Tần Tích Chu vừa đưa tay lau đi giọt nước mắt còn đọng lại khóe mắt người kia. Ôn Mạt Hạ hiện tại nàng muốn ở một mình không muốn ai thấy bộ dạng như thế này của bản thân nhất là Ôn ba và Ôn ông, nhưng nàng cũng không thể để mọi người lo lắng, nàng đáp ứng.
“Được, chờ mình. Mình gọi lại cho ba và ông”
--Tần Gia—
Tần Tích Chu mang Ôn Mạt Hạ về Tần gia. Tần Tích Chu và Ôn Mạt Hạ tình như thủ túc sống chết có nhau. Tần Tích Chu là điển hình cho tiểu thư đài cát, làn da trắng như bông, khuôn mặt xinh đẹp mê người. Sống trong gia đình nề nếp gia giáo. Tần gia còn là thương nhân lớn bật nhất Thượng Hải. Hai người cùng vui cùng buồn nhưng đây là lần đầu tiên Tần Tích Chu nhìn người bạn tâm giao của mình đau lòng như đến thế này, nàng cũng tim gan đau thắt. Sự ra đi của Ôn mẹ là đả kích rất lớn với Ôn Mạt Hạ. Nhưng người đi thì đã đi, người sống mà cứ như thế này đúng thật là quá vất vả rồi. Nhưng mà nếu đổi lại là chính nàng, Tần Tích Chu thật sự sẽ phát điên mất.
“Hạ Hạ, đêm nay cậu ôm mình khóc đi. Khóc đến cậu không còn khóc nữa. Ngày mai mình không cho phép cậu khóc nữa. Cậu cứ như thế này ba với ông cậu sẽ rất đau lòng”
Ôn Mạt Hạ nước mắt lã lơi, vùi đầu vào bả vai của Tần Tích Chu mà khóc. Nàng như vậy khóc đến cả một đêm. Khóc đến giọng cũng đã khàn, mắt thì cũng đã có chút xưng.
--12h30pm —
Khúc Ý Hàn vừa soạn xong giáo án, nàng vào bếp rót một cốc nước. Tay nâng cốc nước đứng cạnh khung cửa sổ hình ảnh cô gái ban chiều lại xuất hiện trong dòng suy nghĩ của nàng. Nhớ ánh mắt sâu thẳm, chứa đầy tâm sự, nỗi niềm kín đáo không muốn ai nhìn thấy được. Rồi lại đẩy dòng suy nghĩ sâu hơn. Khúc Ý Hàn bất giác mỉm cười khi nhớ đến cô gái vẩy màu họa tranh, dáng vẽ nghiêm túc, mỹ mạo của một tuyệt đại gia nhân.
...