Nhà ăn rất lớn, rất thông thoáng, tầm nhìn cũng rất tốt, nhìn ra phía ngoài vừa vặn có thể trông thấy những toà nhà cao tầng san sát, nhìn vào phía trong có thể trông thấy toàn bộ hành lang.
“Bên kia là lối thoát hiểm, tám trăm năm không có ai vào đó.” Thực tập sinh quyến rũ nói, âm cuối còn có chút điệu đà.
Đại diện Tạ nói: “Chạy từ lối thoát hiểm xuống ư?”
Lâm Tầm ngồi ở vị trí của Kỳ Vân, nhìn đối diện, nói: “Hẳn không phải.”
Người đại diện: “Vậy còn chạy đi đâu được?”
Một thực tập sinh nói: “Nếu không chúng tôi báo cảnh sát đi.”
Người đại diện: “Ảnh hưởng không tốt, chúng tôi cứ tự đi tìm trước đã.”
Nói chuyện một hồi, thực tập sinh mặt em bé xung phong đến lối thoát hiểm cũng quay về rồi.
“Trên chốt cửa toàn bụi, hẳn là không có ai đi qua.”
Người đại diện: “Vậy nếu đạp cửa thì sao?”
“Tôi nhớ gã cũng không chạy về phía đó.”
Lâm Tầm và Thường Tịch liếc nhau một cái.
Lâm Tầm đi đến bên cửa sổ, Thường Tịch đi theo hắn.
Lâm Tầm nhìn từ ngoài cửa sổ xuống.
Một cái hồ nhân tạo rất lớn, còn trồng sen.
Hắn: “Hồ của mấy người?”
Hắn cảm thấy rất kỳ quái, ở một nơi tấc đất tấc vàng thế này, bình thường sẽ không có ai xây một cái hồ chiếm diện tích như thế để làm đẹp cả.
Đại diện Tạ nói: “Là hồ của công ty.”
Lâm Tầm có chút hiếu kì: “Mấy người đào hồ để làm gì?”
“Tôi biết.” Thực tập sinh quyến rũ kia nói.
Đại diện Tạ: “Cậu đừng nói gì.”
Lâm Tầm nhìn về phía hắn, lại nhìn một chút tạ người đại diện.
“Anh à” Hắn nói: “Nếu không chúng ta vẫn nên báo cảnh sát đi.”
Người đại diện nhíu mày, lại lườm thực tập sinh một cái, có vẻ như cho phép cậu ta nói — xem ra hắn ta thật sự không muốn liên quan gì đến cảnh sát.
Thực tập sinh liền nói.
Nói là nửa năm trước, nơi này cũng không phải là cái hồ, mà là bãi đỗ xe.
Bãi đỗ xe từng có người chết. Bởi vì một vài nguyên nhân không tiện nói, một minh tinh nhỏ nhảy lầu, chết rất thảm, máu còn làm bẩn xe của ông chủ.
Ông chủ có chút để ý, cộng thêm lại xảy ra một chuyện điềm xấu, mới mời đại sư phong thủy đến xem — đại sư múa may một hồi, cuối cùng đưa ra kết luận là phải xây một cái hồ, hồ này liền có từ đó.
“Chủ yếu là trừ tà, nên mới trồng hoa sen, còn nuôi một ít cá chép.” Cuối cùng cậu ta nói.
Lâm Tầm lại nhìn cái hồ kia một chút.
Hắn: “Cá chép hơi mập.”
Người đại diện và thực tập sinh đều tiến tới phía trước cửa sổ, nhìn xuống.
Lâm Tầm cũng tiếp tục nhìn.
Nhìn quan đúng là không phát hiện ra gì. Nhưng nếu nhìn kĩ — sẽ bỗng nhiên phát hiện ra chỗ quái dị.
Từ giữa hồ đến ba phần tư đường kính – một khu vực bất quy tắc có màu nước rất sâu, mà màu nước xung quanh lại rất nhạt.
Hồ nhân tạo cũng không sâu, khống chế ở một độ cao người trưởng thành không thể chìm được, lại treo một cái bảng “Nước sâu nguy hiểm, xin đừng xuống nước”, cho nên ở ban ngày, nó không nên có màu sắc sâu như thế — nhất là dưới tình huống một vòng bên ngoài có màu rất nhạt.
Tình huống này có hai khả năng, loại thứ nhất là ở giữa hồ sâu hơn bên ngoài, thứ hai là trong hồ có cái gì.
Đương nhiên Lâm Tầm nghiêng về loại thứ hai.
— Trong video, chỗ ngồi của Kỳ Vân đối mặt với bên ngoài cửa sổ, hơn nữa vào hai giây trước khi video theo dõi kết thúc, Lâm Tầm trông thấy gã quay đầu nhìn về phía hộp ghita của mình.
Hộp ghita tựa ở bên cạnh chỗ ngồi của gã, rất lớn. Dựa theo logic hành vi của Kỳ Vân, đã là kiếm tu, kiếm không thể rời khỏi người, chắc chắn gã đặt kiếm ở trong hộp.
Nhưng… lấy tầm mắt của Kỳ Vân ở tầng 11, làm sao lại phát hiện trong hồ có gì đó quái lạ chứ?
Lâm Tầm thu hồi ánh mắt nhìn mặt hồ, lại nhìn về phía máy điều hoà ở bên ngoài toà nhà, đột nhiên tới bệ cửa sổ quan sát.
Người đại diện: “Cậu nghi ngờ gã ra bằng cửa sổ?”
Thực tập sinh bên cạnh nói: “Không thể chứ.”
“Gã không phải nghệ sĩ nhảy hát sao?” Lâm Tầm nhìn một máy điều hoà ở gần nhất: “Có lẽ là nhanh nhẹn, liền nhảy xuống đi.”
Người xung quanh tỏ vẻ khó hiểu.
Lâm Tầm cũng không để ý đến bọn họ: “Mấy người tiếp tục tìm ở phía trên, chúng tôi đi xuống xem một chút.”
Công ty nhiều người phức tạp, hắn và Thường Tịch cũng không tiện trực tiếp xuống bằng cửa sổ, cho nên vẫn đi thang máy — thang máy lắc lư, trong quá trình di chuyển còn phát ra những tiếng ken két, xem ra tòa nhà này quả thật hơi tồi tàn.
Xuống đến tầng một, cô gái lễ tân lại nhìn hắn một cái, thậm chí còn lấy điện thoại ra, có vẻ đang chụp một bức.
Lâm Tầm cũng không nghĩ nhiều, mấy chuyện bị chụp và bị xin chụp ảnh chung này, hắn vẫn rất thông thạo, lúc học đại học, có đôi khi vừa mới ngồi xuống, đã có thể trông thấy có con gái giơ điện thoại lên rồi.
Hắn và Thường Tịch đi đến bên cạnh ao.
Đúng là màu nước rất sâu, dù cho không nhìn xuống, cũng có thể phát hiện ra giữa hồ đen nghịt.
Thường Tịch đi đến cạnh hồ, cúi người xuống, đầu ngón tay anh ta toả ra từng luồng khí vàng kim, một lát sau lại biến mất: “Trong nước là ma khí.”
Lâm Tầm nhìn vào giữa hồ: “Cho nên ở giữa có cái gì đó, sau đó ma khí khuếch tán ra, nhuộm đen cái hồ này?”
Thường Tịch: “Ừm.”
Lâm Tầm đứng trên một tảng đá bên cạnh hồ, có một chút thẫn thờ.
Hắn nói: “Vậy nếu Kỳ Vân chết đuối thì phải làm sao. Tôi cảm thấy gã đã gặp nguy hiểm.”
Thường Tịch: “Sống phải thấy người chết phải thấy xác.”
Lâm Tầm phụ họa, nhặt một tảng đá lớn bên cạnh lên, đi lên cái cầu trên hồ — đây là một cái hồ học đòi văn vẻ, giữa hồ còn xây một cái đình.
Hắn bình thản đứng giữa hồ, nơi có khí đen dày đặc nhất — sau đó ném tảng đá xuống.
Một tiếng tiếng vang trầm nặng, cũng không biết có đập trúng thứ gì không.
Ngay sau đó, lại là bịch một tiếng — sư huynh Thường Tịch cầm một tảng đá lớn hơn cả hắn.
Hai người bọn họ lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt hồ.
Qua khoảng ba phút, giống như có một tiếng tiếng khóc bén nhọn truyền đến từ một chỗ rất sâu.
Thường Tịch nhíu mày: “Quỷ nước?”
Anh ta vừa nói, Lâm Tầm liền mở công cụ tìm kiếm ra.
Quỷ nước là một loại sinh vật trong truyền thuyết dân gian — căn cứ vào lời của người trong giới tu chân, rất nhiều yêu quái trong truyền thuyết đều có thể ngược dòng tìm hiểu đến mấy lần ma vật hiện thế thời cổ đại. Thứ này chuyển hoá từ người từ tự sát hoặc tử vong ngoài ý muốn, ẩn giấu ở trong nước, dẫn dụ người rơi xuống nước, biến thành kẻ chết thay mình.
Tổng hợp lại từ những điều trên, lực hấp dẫn lớn nhất với quỷ nước là người đứng ở mép nước.
Mà cùng lúc đó, lực hấp dẫn lớn nhất với ma vật chính là Lâm Tầm.
Lâm Tầm đặt bàn phím ở một bên, để sư huynh đứng ra sau, sau đó thò tay trái vào trong nước.
Nước rất lạnh, hắn cảm nhận được sức nổi, lại duỗi xuống một chút, toàn bộ bàn tay đều chìm vào trong nước, chỉ để một đoạn cổ tay ở bên ngoài.
Một phút.
Hai phút.
Lâm Tầm nhìn xem mặt nước lăn tăn gợn sóng, đếm ngược đến ba.
Ba, hai, một.
Một bàn tay lạnh buốt, làn da trơn trượt, ngón tay rất dài, từ dưới nước cầm lấy cổ tay hắn.