Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 76: Nén dữ liệu (3)

Trời sao, tàu vũ trụ, những thứ này để hắn nhớ tới bộ phim từng xem với Đông Quân, tiếp theo lại khiến hắn suy nghĩ miên man.

Không… Không phải như thế, đáp án sẽ không phức tạp như vậy.

Bây giờ thứ hắn cần không phải một tư tưởng kì diệu có thể giải quyết tất cả điểm đáng ngờ, mà là càng nhiều chứng cứ.

Đối với việc này, cũng không phải là hắn không hiểu ra sao, thậm chí còn có kế hoạch chưa hoàn thiện.

Đang nghĩ ngợi, hệ thống vang lên âm thanh nhắc nhở.

Tài khoản “Người chơi X” gửi lời mời kết bạn.

Người chơi X?

Lúc nhận được lời mời kết bạn, phản ứng theo bản năng của Lâm Tầm là có phải Đông Quân hay không, nhưng hiển nhiên “Người chơi X” không phải phong cách đặt tên của Đông Quân, bởi vì X là một ẩn số, nó đại diện cho một thứ chưa quyết định được.

Hắn chấp nhận lời mời.

Một giây sau, tiếng nhắc nhở lại vang lên.

Tài khoản “Người chơi X” xin được đến thăm gia viên của bạn.

Vậy thì thăm.

Hắn cho phép, sau đó ánh sáng bạc loé lên bên cạnh, là một người đàn ông mặc áo khoác trắng, đeo kính mắt khung vuông màu đen — sao mọi người đều luôn chọn hình tượng giả lập kì quái cho mình vậy.

Lâm Tầm nhìn thấy mặt hắn, ngũ quan rất anh tuấn, ánh mắt sắc bén, có mấy phần quen thuộc: “Tiết Tân?”

“Là tôi.” Tiết Tân lễ phép mỉm cười: “Hôm nay học trưởng đột nhiên cúp điện thoại của tôi, tôi có chút lo lắng.”

“Tôi không sao.” Lâm Tầm thản nhiên nói: “Sao cậu biết ID của tôi?”

“Tôi đoán.” Tiết Tân nói: “Trước kia học trường từng sử dụng cái tên này trong diễn đàn ở trường, tôi thử một chút, không ngờ lại đoán đúng.”

Lâm Tầm “ừm” một tiếng, lập tức nói: “Cậu vẫn muốn nói chuyện hợp tác kia sao?”

“Không sai.” Thái độ của Tiết Tân cực kì lịch sự nhã nhặn: “Công ty của tôi cũng hy vọng có thể hợp tác với anh.”

Lâm Tầm nhìn về phía hắn ta: “Bây giờ cậu ở nhà nào?”

Nhân viên làm trong ngành internet không cố định lắm, hôm nay ở chỗ này, có lẽ mai đã sang làm chỗ khác, hắn chỉ biết ban đầu Tiết Tân ở đâu, lại không thể cam đoan bây giờ vẫn thế.

Tiết Tân cụp mắt, có vẻ hơi mất mát, sau đó trả lời: “Tôi ở Eagle, tôi ở dự án nghiên cứu về trí tuệ nhân tạo, có thể nắm chắc đưa được hệ số Bradlik đến 1 — học trưởng có biết hệ số Bradlik không?”

Lâm Tầm: “Biết.”

— Đông Quân đã từng nói danh từ này với hắn rồi, hệ số Bradlik dùng để xác định trình độ của trí tuệ nhân tạo, trong 1 có thể coi là trí tuệ nhân tạo mạnh, có năng lực suy nghĩ và học tập có thể so sánh với con người.”

“Vậy tôi sẽ không giải thích nữa. Tóm lại, chúng tôi rất cần nhân tài như học trưởng.”

Lâm Tầm nhìn hắn ta.

Mấy năm không gặp, đàn em dạt dào thanh xuân lúc trước đã thay đổi, trở nên trưởng thành trầm ổn rất nhiều, rất giống một thương nhân có thể đảm đương một phía rồi.

Hắn nhìn lại mình, có vẻ không có gì tiến bộ.

“Cảm ơn.” Hắn nói: “Nhưng tôi không thể đồng ý.”

Tiết Tân: “Vì sao?”

“Dự án của tôi sắp kết thúc.” Lâm Tầm không nhắc đến việc hắn đã thành nửa người của Ngân Hà, mà chỉ nói: “Chúng ta chỉ có thể gặp ở hội chợ — chúc các cậu thành công.”

Tiết Tân: “Tôi… Tôi rất xin lỗi.”

Sau một lúc mất mát ngắn ngủi, hắn nhìn về phía Lâm Tầm một lần nữa: “Nếu như tôi nói từ hai năm trước, học trưởng có thể gia nhập với tôi không?”

“Hy vọng cậu sẽ không để ý.” Lâm Tầm thản nhiên nói: “Tôi thích tự do, hai năm trước cũng sẽ không muốn làm việc cho Eagle.”

Tiết Tân miễn cưỡng cười: “Là tôi quấy rầy.”

Lâm Tầm: “Cảm ơn ý tốt của cậu.”

“Vậy… Tôi không quấy rầy học trưởng nữa.” Tiết Tân nói.

Lâm Tầm: “Tạm biệt.”

Lúc hắn cho rằng Tiết Tân sẽ rời đi, người này đột nhiên đi một bước đến bên cạnh hắn.

“Dự án của học trưởng có thuận lợi không?”

Lâm Tầm nhớ đến cái bảng không rõ chi tiết tiến độ do Đông Quân lập ra, vui vẻ nói: “Thuận lợi.”

Tiết Tân lại nhìn hắn một cái: “Học trưởng có gì khó khăn, nhất định phải nhớ đến tìm tôi.”

Lâm Tầm không có khó khăn gì, hắn không muốn phản ứng Tiết Tân lắm, liền đáp qua loa: “Tôi sẽ nhớ.”

“… Nhất định phải nhớ tìm tôi.” Tiết Tân lặp lại một lần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, giống như có lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Vậy học trưởng, tôi đi trước.”

“Tạm biệt.”

Lâm Tầm đưa mắt nhìn hắn ta hóa thành một luồng sáng biến mất, nhíu mày lại.

Ngân Hà, Eagle, rốt cuộc Tiết Tân có biết mình có quan hệ với Ngân Hà không? Hắn ta muốn làm cái gì?

Hắn cảm thấy có lẽ mình nên nói cho Đông Quân — chờ lần sau gặp mặt.

Hắn lại ôm đầu gối ngồi nhìn bầu trời một lúc lâu, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu.

Hắn ấn mở giao diện kết bạn, tìm một cái tên — Lo.

Hệ thống bắt đầu kiểm tra, khoảng một giây sau, hệ thống lên tiếng: “Tài khoản “Lo” tạm thời đang offline, có muốn gửi lời kết bạn không?”

Lâm Tầm không biết mình có cảm giác thế nào.

Cho nên Lo là có thật.

Có gửi không?

Nghĩ một hồi, cuối cùng hắn vẫn từ bỏ — đừng quấy rầy người ta.

Hắn ra khỏi không gian ảo, đêm đã khuya, đến lúc nên đi ngủ, Con Trỏ Chuột nhảy lên giường, nằm xuống trên gối đầu, lại không nhắm mắt, đôi mắt màu xanh đang nhìn chằm chằm vào hắn — Lâm Tầm có thể hiểu được ý nó, đây là đang giục mình đi ngủ.

Hắn rửa mặt dọn dẹp xong, nằm lên trên giường.

Lăn qua lăn lại mãi mà không tìm được tư thế thích hợp, cuối cùng phải lấy gối đầu để ôm mới tính là miễn cưỡng hài lòng — hắn nhớ mình rất thích gối ôm đầu ngủ, có lẽ cũng là bởi vì thói quen này mới dẫn đến việc tối qua ngủ cùng Đông Quân đã coi anh thành cái gối để ôm.

Nhưng cho dù đã ôm một thứ, cũng không ngủ được, không hề thấy buồn ngủ, chỉ nằm vậy.

— bình thường là lăn lộn một lúc rồi chậm rãi ngủ mất, nhưng từ tiết kiệm thành xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ thành tiết kiệm lại khó, sau khi được trải nghiệm giấc ngủ nhanh ở chỗ Đông Quân, bây giờ lại cảm thấy làm thế nào cũng không ngủ được.

Hắn lật qua lật lại một hồi lâu, cuối cùng bỏ qua gối đầu, ôm Con Trỏ Chuột tới, mới mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.

Hắn mơ một giấc mơ không tệ, cũng rất yên bình. Giấc mơ yên bình thường không để lại ấn tượng cho người ta, sau khi tỉnh lại, chỉ có thể nhớ tới xích đu ở nhà cũ, ánh vàng ấm áp trong nhà đêm khuya, có vẻ chơi mệt rồi, dựa vào một người nào đó ngủ, cứ thế qua một ngày.

Một ngày, lại một ngày.

Đảo mắt chính là rất nhiều năm.

Hắn nhìn cây sơn tra rung rinh bên ngoài cửa sổ, không biết sầu não như sợi khói nhẹ kia đến từ đâu.

Trong điện thoại có tin nhắn của Đông Quân, hôm nay anh bận sáng, tối mới rảnh.

Lâm Tầm trả lời anh một câu “Cố lên ^^”, sau đó bắt đầu xem tin nhắn của “Người một nhà tương thân tương ái”.

Hôm qua các tiền bối tiên đạo khép lại khe hở dưới lòng đất bệnh viện nhi, tổ chức ăn mừng một chút, mà bởi vì Lâm Tầm phát hiện khe hở hai lần, được các tiền bối nói là “thằng bé này quá xui xẻo” “nhưng xui cũng có chỗ tốt của xui”.

Lâm Tầm bật cười.

Ngoài ra còn có tin nhắn khác, ví dụ như công việc trừ ma triển khai ổn định, gần đây xu hướng thành tích của Nguyên Tiêu tăng lên khả quan, cùng với Thường Tịch đột phá kỳ Kim Đan, thật đáng mừng.

Kỳ Kim Đan.

Hắn còn chưa vào được kỳ Kim Đan nữa.

Có vào cũng vô dụng, hệ thống ngủ đông rồi.

Nhưng hắn vẫn muốn hỏi xem đại sư huynh có thu hoạch gì, không chừng mình cũng có thể lấy được linh cảm.

Một con trỏ chuột vui vẻ: Sư huynh hôm nay có rảnh không?

Hai phút sau, sư huynh trả lời.

Thường Tịch: Đang mở toạ đàm.

Một con trỏ chuột vui vẻ: Vậy bọn tôi sẽ đến.

Vẫn là học thuật quan trọng hơn.

— nhưng rõ ràng sư huynh đang bận. Ba phút sau, Lâm Tầm lại nhận được một tin nhắn của anh ta.

Thường Tịch: Cậu có thể liên hệ với kiếm tu không?

Một con trỏ chuột vui vẻ: Sao?

Một con trỏ chuột vui vẻ: Để tôi thử một chút.

Bọn họ chỉ biết một kiếm tu, đó chính là Kỳ Vân.

Lần cuối cùng hai bọn họ liên lạc với nhau là lúc ở khu nhà của Minh Minh ba ngày trước. Lúc Kỳ Vân lên xe bus còn nói phải dậy sớm — dù sao gã cũng là một thực tập sinh cần luyện tập.

Hắn gửi tin cho Kỳ Vân.

Một con trỏ chuột vui vẻ: Có đó không.

Một con trỏ chuột vui vẻ: Luyện tập xong chưa.

Một con trỏ chuột vui vẻ: Ăn sáng chưa.

Một con trỏ chuột vui vẻ: Luyện kiếm chưa.

Gửi mấy tin liên tiếp, Lâm Tầm chắc chắn lấy tính tình của Kỳ Vân thì nhất định nhịn không được, cũng phải nhắn lại cho hắn một đống.

Nhưng mười phút trôi qua vẫn không có ai trả lời.

Thật sự đang luyện tập?

Nhưng bây giờ chỉ là sáng sớm, còn chưa tới bảy giờ, cũng quá sớm, Thường Tịch tổ chức toạ đàm có thể hiểu được, nhưng thực tập sinh có giờ giấc giống tiến sĩ sao? Lâm Tầm lập tức sinh ra lòng kính sợ với người trong ngành giải trí bọn họ.

Hắn biết số điện thoại của Kỳ Vân, không nghĩ nhiều, liền gọi tới.

Đối phương đã tắt máy.

Lâm Tầm nhíu mày lại, gửi tin cho Thường Tịch, nói không liên lạc được.

Thường Tịch: Từ hôm qua tôi đã không liên lạc được.

Một con trỏ chuột vui vẻ: Hai người thường xuyên liên lạc?

Thường Tịch: Tôi xin chữ ký cho sư muội.

Lâm Tầm: “…”

Được đấy, rất tốt, tiền đồ của Kỳ Vân thật đáng mừng.

Mà hắn là một sư đệ tri kỷ, cũng sẽ không để sư huynh gặp khó khăn.

Một con trỏ chuột vui vẻ: Tôi biết tìm kiểu gì.

Hắn giỏi theo đuổi idol lắm.

Lâm Tầm tắt Wechat, mở Weibo và app theo dõi thần tượng ra, sau khi loay hoay một lúc, đã theo dõi hết tài khoản của Kỳ Vân. Weibo của tên này rất màu mè, cũng có nhiều người theo dõi, nhiều bài đăng, hoặc là đăng video, hoặc là đăng mấy bức ảnh tự sướиɠ, hoặc là đăng bài bình thường, gủi mấy câu như “Sáng sớm tốt lành” “Ngủ ngon”.

Nhưng tất cả tài khoản đều là mới cập nhật hai ngày trước.

Lâm Tầm cảm thấy có lẽ chuyện này không đơn giản.

Hắn quả quyết theo dõi thêm một nhóm fans lớn.

Kiếm tuệ Kỳ Vân: Rất lâu rồi không có tin tức của ca ca, là tui không cập nhật sao?

*^ Ái Kỳ ^* Tinh Tinh: Ca ca đang chuyên tâm luyện múa mà

*^ Ái Kỳ ^* Ninh Ngưng: Bọn tui cũng đang chờ tin tức của ca ca đây

Lâm Tầm: “…”

Nhìn biệt danh trong nhóm, phong cách có vẻ giống học sinh tiểu học.

Không đi được con đường này rồi, hắn mở thông tin của Kỳ Vân ra, lần theo giới thiệu về công ty quản lí trong đó để tìm được trang web công ty.

Còn chưa kịp chú ý đến tin tức khác, hắn đã thấy được một địa chỉ trước.

Hắn nhíu mày lại, sau đó lại mở bản đồ tàu điện ngầm ở thủ đô ra.

Mười giây sau.

Một con trỏ chuột vui vẻ: Sư huynh.

Một con trỏ chuột vui vẻ: Có lẽ gã đã xảy ra chuyện.

Vị trí công ty quản lý của Kỳ Vân rất trùng hợp, ở ngay gần cuối ga tàu điện ngầm số 4, Lâm Tầm có ấn tượng rất sâu về chỗ này, bởi vì Lâm Khả Tâm từng nói với hắn — có một khe hở ở ngay đây.

Mà ba ngày trước Kỳ Vân còn rất tốt, trả lời Wechat ngay lập tức, còn thường xuyên đăng tin trong nhóm, bây giờ lại mất liên lạc. Sẽ là trùng hợp sao?

Lâm Tầm không tin trùng hợp.

Không nói nhiều lời, rất nhanh hắn và Thường Tịch đã thống nhất. Chín giờ, Lâm Tầm đeo balo mèo, đến ga tàu điện ngầm số 4 — nhiều người chen chúc, hắn đeo khẩu trang.

Còn chưa hết giờ cao điểm, có rất nhiều người, hình như Con Trỏ Chuột gicó chút sợ hãi, kêu vài tiếng meo meo trong balo, bị vài cô gái gần đó trêu chọc.

Con Trỏ Chuột quay đầu không để ý tới họ.

Lâm Tầm nhắm mắt lại.

Hôm nay là ngày thứ hai, vẫn không có cách nào tiến vào không gian hệ thống, nhưng mầ hắn đã có thể nhìn thấy khung chương trình của người khác và mình. Lúc trước hắn đã thử nghiệm rồi — tối hôm qua, hắn còn không thể dùng bàn phím tạo ra bất kì chiêu thức tấn công nào, giống như một người bình thường, nhưng sáng nay đã vung kiếm khí ra được, có thể thấy đúng là hệ thống đang thong thả khôi phục.

Mà từ quá trình hệ thống khôi phục, hắn cũng có thể thu hoạch được rất nhiều tin tức, ví dụ như dùng mã nguồn tấn công là chức năng khôi phục đầu tiên của hệ thống, cũng có thể coi là chức năng dễ chữa trị nhất trong hệ thống, module khó khôi phục, hoặc có thể nói là bị tổn thương tương đối nghiêm trọng lại là mấy thứ kiểu nhiệm vụ hệ thống.

Tàu điện ngầm dừng lại ở ga, mọi người lần lượt đi xuống, chỉ còn lại vài người ngồi cuối. Lâm Tầm xuống ở ga cuối cùng, sau đó ngồi chờ sư huynh Thường Tịch tới — cây thiền trượng kia không thể qua cửa kiểm tra, anh ta phải đi nhờ xe tới.

Không bao lâu, một chiếc xe taxi chậm rãi dừng lại ở trước mặt hắn, sư huynh Thường Tịch cầm thiền trượng vàng đi xuống.

Lâm Tầm: “Sư huynh.”

“Sư đệ. ” Thường Tịch mặc trang phục bình thường màu trắng, trên cổ tay đeo một chuỗi phật châu, vẫn là bộ dáng đó: “Gã ở gần đây?”

“Công ty quản lý của gã ở chỗ này.” Lâm Tầm nói: “Hơn nữa, tôi biết đại khái ở đây sẽ có khe hở Ma Giới.”

Thường Tịch: “Đến công ty trước?”

Thường Tịch xưa nay ít nói, lần này cũng không hỏi hắn biết về khe hở Ma Giới kiểu gì— đây cũng là nguyên nhân Lâm Tầm thích hành động với sư huynh.

Lâm Tầm: “Chờ một chút.”

Hắn kéo balo mèo ra, để Con Trỏ Chuột xuống đất.

“Ngoan, bảo bối.” Lâm Tầm hỏi: “Nơi nào có ma vật? Dẫn tao đi.”

Con Trỏ Chuột di chuyển quanh chân hắn: “Meo?”

Lâm Tầm đối mặt với nó: “Tao biết mày không phải một con mèo nhỏ bình thường.”

Con Trỏ Chuột đặt móng lên chân hắn, ý là muốn ôm.

Lâm Tầm: “?”

Lâm Tầm: “Đừng giả bộ.”

Con Trỏ Chuột: “Meo…”

Rốt cuộc Thường Tịch phải lên tiếng: “Cậu đang làm gì vậy.”

Lâm Tầm hỏi: “Sư huynh, nó là một con mèo bình thường sao?”

Thường Tịch: “Đúng.”

Lâm Tầm: “Chính là một con mèo nhà?”

Thường Tịch: “Không phải ư?”

Lâm Tầm đối mặt với Con Trỏ Chuột.

Không thể nào.

Hắn nhìn Con Trỏ Chuột: “Tao ra lệnh cho mày lập tức bỏ khung đi.”

Con Trỏ Chuột cào hắn hai cái.

Lâm Tầm bó tay, chỉ có thể một đeo balo mèo lên lần nữa.

Hắn đi theo sau lưng sư huynh, hỏi anh ta: “Vì sao có lúc con mèo này là một loại trạng thái, có khi lại là một trạng thái khác? Đôi khi nó rất có tính người.”

Thường Tịch: “Tinh thần phân liệt?”

Sư huynh không hổ là sư huynh.

“Không thể.” Lâm Tầm nói: “Một trạng thái khác của nó hình như có pháp lực rất lớn, có thể sử dụng huyền học để giải thích không?”

Thường Tịch: “Phụ thân, đoạt xá, thông linh, đều có thể.”

Lâm Tầm híp mắt.