Lời vừa nói ra, mấy kiếm tu kia liền cười lên, tựa như nghe thấy chuyện cười động trời gì.
Kỳ Vân lại nói: “Sao nào? Cậu còn muốn báo cảnh sát?”
Báo cảnh sát, cũng được.
Nhưng từ dưới chân núi tới đây, ít nhất cũng phải hai ba giờ, chờ cảnh sát chạy tới, nơi này đã sớm tan cuộc.
Hơn nữa… Lâm Tầm suy nghĩ một chút, đám người tu tiên này, sức mạnh bản thân bọn họ đã khác với người thường, cảnh sát chưa chắc có thể làm gì được.
Hắn cũng không nói chuyện, tay trái nâng bàn phím, tay phải gõ nhẹ lên trên đó, chuẩn bị mở chương trình ra.
Bên kia Kỳ Vân lại căn bản không biết hắn đang làm gì, mà lớn tiếng nói: “Vị sư đệ này, cậu không cần phải để ý đến dụng cụ sắc nhọn đâu — nếu như là đàn, dùng âm luật tấn công còn đỡ — nhưng cậu gõ bàn phím, đây là muốn khiến tôi buồn cười chết sao?”
Một kiếm tu sau lưng gã nói: “Anh Kỳ, em thấy hắn muốn đánh lạc hướng chúng ta. Lúc chúng ta bật cười, công lực sẽ không như ngày xưa, hắn sẽ có thể thủ thắng.”
Lâm Tầm: “…”
Mấy kiếm tu này đều rất trẻ, giọng điệu giống như thanh niên lêu lổng. Nhìn bọn họ kiêu căng phách lối, không tới so chiêu cùng mình, ngược lại lên tiếng giễu cợt, chắc là cảm thấy đã nắm chắc phần thắng.
Nhưng lúc bọn họ giễu cợt, lại là cơ hội của Lâm Tầm — hắn hoàn toàn có thể mở chương trình ra trước, không cần dùng bàn phím trong lúc chiến đấu nữa.
Cùng lúc đó, Nguyên Tiêu ở sau lưng hắn nhỏ giọng nói: “Lâm sư huynh, Kỳ Vân bây giờ là Trúc Cơ, những người khác là Luyện Khí Kỳ. Kỳ Vân đã Trúc Cơ một năm, am hiểu nhất là kiếm nhanh, có lúc còn có thể cùng nhau kết thành kiếm trận với mấy người kia.”
Lâm Tầm: “Được.”
Lúc này, Kỳ Vân cũng kết thúc hành động giễu cợt, vung kiếm ra: “Mặc kệ cậu dùng pháp khí gì, cứ nói chuyện dưới kiếm đi!”
Kiếm của gã rất sáng.
Trong đêm tối, kiếm quang tựa như một cái cầu vòng, từ chính diện đâm thẳng tới chỗ Lâm Tầm!
Nhưng thứ đánh tới không chỉ là kiếm.
Lâm Tầm cảm thấy không khí quanh thân ngưng trệ một cái, khí áp nhanh chóng hạ xuống, tựa như có vật gì đó đang đè lên mình.
Hắn dùng Khinh Thân Thuật, lướt sang bên trái.
Một giây sau, hắn cảm thấy khí tức sắc bén lạnh như băng cuốn tới từ một hướng khác!
Nguyên Tiêu nói Kỳ Vân giỏi kiếm nhanh, kiếm của gã quả nhiên rất nhanh!
Nếu không phải Khinh Thân Thuật làm tốc độ né tránh của mình nhanh hơn nhiều, kiếm khí lại bị tường lửa cản một chút, chắc chắn Lâm Tầm sẽ bị kiếm khí đánh trúng!
Hắn nhanh chóng sau lướt đi mấy thước.
Kỳ Vân hừ lạnh một tiếng: “Kết giới phòng ngự của cậu cũng không tệ!”
Một giây sau, người này đột nhiên lại xuất kiếm đâm về phía hắn!
Trường kiếm gần như để lại tàn ảnh trong không khí, Lâm Tầm nghiêng đầu trốn, nhảy lên lại rơi xuống, trong lúc lên xuống còn nghiêng người, tránh được một kích lần nữa.
Hắn nhìn Kỳ Vân không chớp mắt, Khinh Thân Thuật dùng đến mức tối đa, trong bỗng chốc, hai người anh trốn tôi đuổi, cũng đã qua mấy hiệp.
Kỳ Vân nói: “Núi Thanh Thành mấy người lại có thêm một con rùa đen rúc đầu sao!”
Nguyên Tiêu nấp ở sau một thân cây: “Anh ỷ vào Trúc Cơ, bắt nạt đệ tử Luyện Khí, đúng là không biết xấu hổ!”
Kỳ Vân nói: “Tôi nhận ra hắn là Luyện Khí, nhưng kiếm của tôi thì không!”
Một giây sau, Lâm Tầm cảm thấy áp lực quanh thân tăng cường trong phút chốc, tốc độ di chuyển của hắn cũng bị kẹt.
Nhưng mà…
Vừa rồi đúng là hắn đang tránh né chiêu thức của Kỳ Vân, nhưng quan trọng hơn chính là, hắn muốn đọc được mã hiệu trên người Kỳ Vân!
Qua mấy hiệp, hắn đã đọc gần hiểu chương trình trên người Kỳ Vân — người này sử dụng thủ đoạn tấn công là một phương thức vô cùng đơn sơ, nhưng rất hữu hiệu, xen vào giữa hợp pháp và phi pháp.
— Trong thế giới hiện thực, kiếm khí của Kỳ Vân điên cuồng tấn công Lâm Tầm, mà ở trong mắt Lâm Tầm lại là Kỳ Vân đang điên cuồng gửi số liệu cho mình!
Kiểu điện thoại cũ mười năm trước, bộ nhỡ có hạn, nếu bị người ta dùng phần mềm độc hại gửi tin nhắn hoặc thư điện tử với tốc độ mấy trăm lần một giây, bộ nhớ sẽ đầy rất nhanh, hệ thống tắc nghẽn, tiếp đó tan vỡ — bây giờ cũng có thể so sánh với nguyên lý đó, nếu Lâm Tầm tiếp nhận số liệu vượt ra khỏi mức hệ thống có thể gánh vác, toàn bộ hệ thống sẽ bị tắc, thậm chí còn tan vỡ!
Nhưng mà loại thủ đoạn này cũng rất cũ, đối với Lâm Tầm mà nói, nó không có chút mới mẻ nào.
— Trong lĩnh vực tấn công internet, nó không có chút mới mẻ nào với Lâm Tầm, còn đối với Vương An Toàn lại hoàn toàn là đồ cổ.
Cho dù thông tin oanh tạc, nhưng có thể làm gì được tường lửa do Vương An Toàn tự tay chế tạo chứ?
Mà vào giờ phút này, kiếm của Kỳ Vân đã sắp đạt đến mưc mắt thường khó mà bắt được, trong tầm mắt của Lâm Tầm tất cả đều là bóng kiếm, kiếm khí chặn hết đường lui của hắn, sau đó —một đạo kiếm khí vô cùng mạnh mẽ đâm thẳng tới trước mặt hắn!
Lâm Tầm không động.
Mũi kiếm gào thét, vào lúc chỉ một giây sau là rơi lên trên người vào Lâm Tầm, cũng không thấy Kỳ Vân có ý muốn rút về. Lâm Tầm ngẩng đầu chống với ánh mắt của Kỳ Vân, thấy được sự ác độc hung dữ trong mắt gã!
— Quả nhiên không phải là người văn minh.
Nhưng mà cho dù như vậy thì đã sao?
Lâm Tầm không tránh, thậm chí còn không thèm nháy mắt. Một giây sau, kiếm quang kia tựa như đột nhiên va vào tường đồng vách sắt, không chỉ ngưng trệ một cái, thậm chí còn khiến Kỳ Vân lui về phía sau hai bước!
Trong mắt Kỳ Vân hiện ra vẻ kinh ngạc.
Cùng giây, Lâm Tầm híp mắt, tay đè lên bàn phím, nhấn F11 lần thứ nhất.
Lần này, không phải là sâu máy tính đối phó hàng xóm nữa, mà là một Trojan(*).
(*) Trojan là một loại phần mềm ác tính. Không giống như virus, nó không có chức năng tự sao chép nhưng lại có chức năng hủy hoại tương tự virus.
Cái này cũng là một phỏng đoán của Lâm Tầm.
Một trojan, nhưng thật ra là hai chương trình, một bộ điều khiển, một máy chủ, bộ điều khiển ở chỗ Lâm Tầm, máy chủ thì xâm phạm hệ thống đối phương. Sau khi cài virus trojan, tất cả người có trojan sẽ có thể thông qua bộ điều khiển để khống chế máy tính của đối phương.
— Đây cũng là phỏng đoán của Lâm Tầm.
Bây giờ, hắn không có cách nào sửa lại chương trình của người khác, như vậy, thông qua cách cài virus trojan, có phải sẽ có thể làm được không?
Ba giây, hoàn thành cài trojan!
Giao diện chương trình vận hành đổi mới!
Có thể được!
Cùng lúc đó, Kỳ Vân cũng đang rơi vào khốn cảnh như hàng xóm lúc sáng — cho dù đâm chém như thế nào, cũng không chạm được vào một sợi tóc của Lâm Tầm.
Chỉ nghe gã lạnh lùng nói: “Kết trận!”
Ra lệnh một tiếng, mấy kiếm tu sau lưng gã lập tức phân tán thành một loại đội hình kỳ quái, một tay bắt pháp quyết, một tay cầm kiếm, đánh bọc sườn Lâm Tầm.
Lâm Tầm nhìn lướt qua chương trình của bọn họ.
— Vẫn được, từ tấn công riêng lẻ tăng cấp thành tấn công phân tán DDOS(*).
(*) Là một dạng tấn công nhằm gây cạn kiện tài nguyên hệ thống máy chủ và làm ngập lưu lượng băng thông Internet, khiến truy cập từ người dùng tới máy chủ bị ngắt quãng, truy cập chập chờn, thậm chí không thể truy cập được internet, làm tê liệt hệ thống. Hoặc thậm chí là cả một hệ thống mạng nội bộ.
Nhiều đài máy tính kết hợp, tạo thành dải tấn công, so với một máy, lực tấn công của nó là kiểu tăng trưởng mạnh.
Hắn tung người nhảy lên, rơi lên trên ngọn cây, tay phải nhanh chóng gõ trên bàn phím.
Kỳ Vân: “Cậu còn có thể chống đỡ đến khi nào?”
Gã mở rộng hai cánh tay ra giống như đại bàng giương cánh, nhịp bước như theo quy luật kì dị, tung người nhào tới hướng Lâm Tầm!
Mà mấy vị kiếm tu kết trận kia cũng vung thẳng kiếm, trường kiếm từ bốn phương tám hướng đâm tới chỗ Lâm Tầm.
Lâm Tầm không ngừng gõ bàn phím, tiếng gõ thanh thúy thậm chí khiến hắn cảm thấy buông lỏng.
Ngay khi tất cả mũi kiếm ép tới gần, chỉ một giây là hắn sẽ bị đâm thành tổ ong bò vẽ!
— Lâm Tầm lại đặt ngón trỏ phải lên nút F11 lần nữa, nhẹ nhàng nhấn một cái.
Cơ thể Kỳ Vân bỗng nhiên dừng lại.
Lâm Tầm nhìn giao diện chương trình của gã nhảy ra thông báo lỗi, liền nghiêng đầu nhìn gã.
Trong quá trình đánh nhau, người này lải nhải không ngừng, khiến hắn cũng không nhịn được muốn lên tiếng — hắn nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.
“Sư huynh.” Lâm Tầm nói: “Đa tạ.”
Một giây kế tiếp, Kỳ Vân ho khan một tiếng, tựa như bị nội thương, một giây kế tiếp, trường kiếm rời tay, cả người gã chợt rơi về mặt đất.
Giây thứ ba, gã ho khan mãnh liệt: “Tôi… vì sao chân khí lại rối loạn…!”
Mà trong ba giây này, đám kiếm tu kia cũng rối rít rớt xuống như sủi cảo.
Lâm Tầm kết thúc chiến đấu, ôm bàn phím nhẹ nhàng rơi vào trước mặt gã.
Hắn cúi người nhặt kiếm của Kỳ Vân, đi tới chỗ Nguyên Tiêu: “Tôi cũng không biết giải thích với anh như thế nào, anh từng học máy tính chưa?”
— Thật ra thì chuyện hắn làm rất đơn giản, thêm một đoạn vào trung tâm mã hiệu của Kỳ Vân.
Mặc dù chỉ là một đoạn, nhưng bởi vì sửa lại một lượng biến thiên quan trọng, toàn bộ vòng lặp vô hạn của Kỳ Vân cũng loạn hết.
Vòng lặp vô hạn, bộ đệm dữ liệu tràn ra — những thông báo lỗi liên tiếp, có thể nói là một vụ tai nạn.
Kỳ Vân cũng không nói mình đã học máy tính chưa, mà khó khăn thở hổn hển mấy cái: “Đưa kiếm cho tôi!”
Lâm Tầm: “Tịch thu vật sắc nhọn.”
Kỳ Vân: “…Cậu!”
Nhưng gã thở dốc quá ghê, đã không thể nói ra đầy đủ.
Một kiếm tu nói: “Đại sư huynh, chúng ta phải nhanh đi tìm sư phụ điều chỉnh chân khí! Nếu không sợ rằng kinh mạch sẽ bị hủy hết, tẩu hỏa nhập ma!”
Lâm Tầm quay đầu nhìn bọn họ một cái, thấy mấy người này dìu dắt nhau, lảo đảo đi về phía nam.
Kỳ Vân quay đầu nhìn hắn, lại nhìn bàn phím trong tay hắn, trong ánh mắt mang vẻ sợ hãi, nhưng vẫn không nhượng bộ: “Cậu chờ đó!”
Chờ bọn họ đi rồi, Nguyên Tiêu mới từ phía sau cây đi ra, nháy mắt một cái, có chút ngây ngô, nhưng trong giọng nói có vẻ sùng bái nhiều hơn: “Lâm sư huynh, sao anh làm được?”
Lâm Tầm: “Bí kỹ của Vô Cực Tông.”
Nguyên Tiêu: “Oa…”
Lâm Tầm cất bàn phím vào trong ba lô, nhìn thanh kiếm kia, lầm bầm: “Cái này làm thế nào đây?”
“Sư huynh…” Nguyên Tiêu nói, “Anh anh anh, tại sao phải đoạt kiếm của gã?”
Lâm Tầm: “Tịch thu công cụ gây án.”
“Nhưng… Nhưng mà… Nhưng mà,” Nguyên Tiêu mở mắt ra thật to: “Đó là một kiếm tu, kiếm tu đó. Anh đoạt kiếm của kiếm tu cũng như anh gϊếŧ cha mẹ gã. Gã sẽ đuổi gϊếŧ anh! Nói không chừng ngay cả sư phụ gã cũng tới!”
Lâm Tầm nhìn kiếm trong tay: “…”
Hắn cùng Nguyên Tiêu đối mặt.
Trong sắc mặt sợ hãi của Nguyên Tiêu lại mang theo vẻ hưng phấn: “Bọn họ ỷ vào mình biết đánh, tới núi Thanh Thành kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cuối cùng kiếm cũng mất! Truyền đi không phải chuyện cười sao, rốt cuộc cũng trả thù được.”
Lâm Tầm cười.
Hắn: “Vậy bây giờ chúng ta làm gì?”
Bọn họ lại nhìn nhau, không hẹn mà cùng bước nhanh hơn, đi về hướng đại điện Thanh Thành.
— Ba mươi sáu kế, thay vì ở lại thì đi tìm sư phụ sư thúc bảo vệ là tốt nhất.
Trên đường, Nguyên Tiêu nói: “Sư huynh, tại sao anh lại bình tĩnh thế?”
Lâm Tầm: “Bình tĩnh?”
Nguyên Tiêu run lẩy bẩy nói: “Mặc dù em tu tiên, nhưng căn bản còn chưa thích ứng được… Kiếm của gã vừa tới, em đã sợ muốn chết, chỉ biết chạy và nhắm mắt chờ chết. Nhưng sư huynh vừa bắt đầu tu tiên, bị chém như vậy mà còn không thèm nháy mắt.”
Lâm Tầm suy tư.
Suy tư năm phút, hắn nói: “Bởi vì anh là một lập trình viên.”
Cuộc sống của lập trình viên, nhìn thì rất bình thản, thật ra lại rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Một chương trình phải viết rất lâu — nhưng cho đến lúc vận hành, bạn mới biết bên trong nó có bao nhiêu bug.
Khi một người trải qua cuộc sống như vậy: Mỗi ngày đối mặt với hàng trăm mã hiệu trong trình biên dịch, sau khi nhấn nút chạy, lúc nào cũng có thể xuất hiện bug không biết, tư chất tâm lý của hắn nhất định sẽ khác người thường.