Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 14: Tường lửa (4)

Lúc Khương Liên tỉnh lại lần nữa, đã là hoàng hôn.

Hoắc trung y vuốt râu: “Vừa rồi cậu hét to một tiếng, lại ngất lịm đi, tôi đã châm cứu cho cậu, cũng cho cậu uống thuốc. Thuốc này được đặt tên là ‘Viên động kinh Vô Cực’, chính là bài thuốc bí truyền nhà tôi, nhà của lão hủ hành nghề chữa bệnh, còn có truyền thừa ngự y, cậu cứ yên tâm. Nếu xuất hiện lại triệu chứng của bệnh động kinh, lúc này đi khám Tây y cũng không muộn.”

Ông lại chuyển lời: “Nhưng mà nguyên nhân phát bệnh của cậu vẫn cần nghiên cứu. Trước lúc này, cậu có đi qua nơi nào kì quái không? Hay là gặp phải người nào có hành vi không bình thường?”

Khương Liên lắc đầu một cái: “Không có chuyện gì.”

Vẻ mặt Hoắc trung y nghiêm túc: “Chuyện này rất quan trọng, cậu quả thật không gặp phải dị thường gì sao?”

Khương Liên: “Không có, dị thường duy nhất chính là mấy người —”

Hắn ta kịp thời dừng lại, có thể là theo lễ phép.

Hoắc trung y than thở: “Cũng chỉ có thể như vậy, cậu nghỉ ngơi đi, rất nhanh sẽ tốt thôi.”

Khương Liên đảo mắt nhìn khắp phòng.

Trong phòng đều bình thường.

Khương Liên đảo mắt nhìn mấy người Lâm Tầm.

Mấy người đều bình thường.

Vương An Toàn bước về phía trước, thân thiết nói: “Anh Khương, bây giờ là lúc tan làm, anh nghỉ ngơi cho tốt, nếu như cần phải đi bệnh viện, bọn em sẽ thanh toán.”

Lâm Tầm: “Bọn em cũng cung cấp chỗ ở, phòng bên cạnh không có người, nếu như anh cảm thấy giao thông không tiện, có thể chuyển tới.”

Ánh mắt Khương Liên vốn đang dao động, nhưng nghe thấy câu “có thể chuyển tới” của Lâm Tầm, bỗng nhiên tỉnh táo rất nhiều: “Không cần, cảm ơn ý tốt của cậu.”

Tiếp đó, Khương Liên cất máy tính của mình đi: “Tôi đi trước, gặp lại sau.”

Dứt lời, hắn ta liền nhanh chóng rời khỏi gian phòng này, tựa như du khách nhanh chóng rời khỏi nhà ma trong khu vui chơi.

Triệu Cơ Cấu huých cùi chỏ vào Vương An Toàn: “Cậu nói xem ngày mai anh ta còn đến làm không?”

Vương An Toàn không lên tiếng, dùng ánh mắt cảnh cáo cậu ta chớ có lên tiếng.

Triệu Cơ Cấu: “?”

Vương An Toàn xích lại gần bên tai cậu ta, dư quang dòm lão Hoắc, hạ thấp giọng: “Chúng ta đã biết quá nhiều.”

Triệu Cơ Cấu bỗng chốc run lẩy bẩy.

Lão Hoắc chắp tay sau lưng, ánh mắt nghiêm nghị quét qua bọn họ: “May cho các cậu cả ngày chỉ ở nhà sửa máy tính chơi game, cũng không thể trao đổi với bên ngoài đấy.”

“Đúng vậy, ông Hoắc.” Vương An Toàn thành khẩn nói: “Thật ra thì cháu và Tiểu Triệu đều bị mắc ba bệnh không trị được, là điếc tai tạm thời, mù mắt tạm thời và câm vĩnh viễn, chúng cháu không thấy gì cả, không nghe được gì, càng sẽ không nói ra bất kỳ điều gì.”

Lão Hoắc: “Hừ, tôi tạm thời tin mấy cậu. Chỉ là ngày mai Tiểu Lâm phải theo tôi đến đất Thục, hai cậu tự sinh hoạt.”

Dứt lời, ông sải bước đi về phía cửa, dán một tờ giấy bùa vàng lên trên khung cửa: “Tôi đã bày kết giới, bảo hộ các cậu bình an.”

Lâm Tầm: “Đa tạ sư phụ.”

Lão Hoắc vừa đi, Lâm Tầm liền bị Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu bao vây.

“Thuật Toán, cậu hãy thành thật khai báo đi.” Vương An Toàn nói: “Tớ đang nằm mơ sao?”

“Tớ cũng hy vọng cậu đang nằm mơ, nhưng mà không phải.” Lâm Tầm cũng không giấu giếm, nói lại một năm một mười những gì mình trải qua mấy ngày nay cho bọn họ, cũng nghe được âm thanh thế giới quan chủ nghĩa duy vật vỡ tan tành.

Hai mắt Triệu Cơ Cấu vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vương An Toàn ngồi phịch trên ghế, qua năm phút, bỗng nhiên ngồi dậy như bị bệnh hấp hối: “Nói như vậy, Thuật Toán, nếu tớ cũng tu tiên, hoặc là cậu viết một từ Hello World trong trình biên dịch của tớ, vậy há chẳng phải tớ sẽ vĩnh viễn không phải khổ não vì bệnh rụng tóc sao?”

“Trên lý thuyết là như vậy.” Lâm Tầm nói.

Vương An Toàn tặc lưỡi hít hà khen ngợi: “Đó đúng là câu chuyện đẹp.”

Vương An Toàn – thế giới quan chủ nghĩa duy vật kiên cố của cậu ta, rốt cuộc hoàn toàn bể nát trước sự cám dỗ không bị rụng tóc.

Cậu ta: “Lâm ca, dẫn tớ theo với.”

Lâm Tầm: “Nhưng bây giờ tớ chỉ có thể lập trình trong trình biên dịch của mình, không thể thay đổi của cậu, tớ sẽ tìm cách.”

Hắn nói tới chỗ này, từ trên cao nhìn Vương An Toàn: “Bây giờ, điều cậu có thể làm, là cung cấp cho tớ một chương trình, tớ cần một cái tường lửa, gửi cho tớ một phần.”

Chờ Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu đón nhận thực tế, nâng đỡ lẫn nhau, bước chân phù phiếm rời phòng, Lâm Tầm lập tức nhắm mắt, ý thức chìm vào không gian hệ thống.

Hắn còn chưa nhận quà mà hệ thống tặng đâu.

Một bảo rương hỗn độn, một pháp khí sơ cấp.

Bảo rương hỗn độn là mở ra vật phẩm ngẫu nhiên, vậy pháp khí sơ cấp… là cái gì?

Lâm Tầm cực kì tò mò với cái này.

Hắn đến gần giao diện nhiệm vụ, bất chợt ngây ngẩn.

“Đờ…” Suýt nữa bật thốt ra từ không văn minh, hắn không thể tin vào mắt mình.

Đây là thứ gì?

Trôi lơ lửng ở trong hư không, là một cái bàn phím Cherry!

Giống cái trong phòng hắn như đúc!

Lâm Tầm cảm thấy nhức đầu, đưa tay đi lấy cái bàn phím kia.

Trong nháy mắt ngón tay chạm vào bàn phím, vật này liền hư hóa, hóa thành ánh sáng vô số số liệu hệ nhị phân, tiến vào cơ thể hắn.

Hệ thống vang lên: “Hoàn thành sửa đổi pháp khí.”

Lâm Tầm day trán, lại cầm bảo rương hỗn độn trong tay.

Căn cứ vào kinh nghiệm chơi game của hắn, loại rương mở ra phần thưởng ngẫu nhiên này rất thú vị. Nếu là người hơi xui xẻo thì phải dựa vào một ít huyền học.

Hắn nhắm mắt, làm bộ không thèm để ý đến cái rương này, sau đó ở trong nháy mắt nào đó, thừa dịp cái rương không chú ý, chợt mở ra!

Lâm Tầm mở mắt ra.

“Fuck…”

— Hắn rốt cuộc không thể nhịn được nữa.

Bên trong bảo rương hỗn độn màu bạc, có một cái ổ cứng di động lẳng lặng nằm.

Xem hình dáng của nó, loáng thoáng là cái mình hay dùng nhất.

Lâm Tầm cầm trong tay, đúng như dự đoán, vật này cũng giống như bàn phím Cherry vừa rồi, hóa thành luồng sáng biến mất trong cơ thể mình.

Âm thanh hệ thống vẫn cứng ngắc đơn điệu: “Hoàn thành sửa đổi pháp khí.”

Lâm Tầm cảm thấy thế giới này rất không chân thật, rất không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng một giây sau, âm thanh hệ thống lại vang lên lần nữa: “Chúc mừng mở được pháp khí hiếm ‘Hồng mông bảo ngọc’, xác suất một phần nghìn.”

Hồng mông ngọc?

Một phần nghìn?

Cho nên cái ổ cứng di động kia có xác suất rớt 1/1000?

Hắn đảo mắt nhìn không gian hệ thống một vòng, sau khi không phát hiện ra chỗ nào mới, liền trở về thực tế.

Bàn phím Cherrt đập Khương Liên bất tỉnh, cứu hắn một mạng vẫn còn nằm ở chỗ cũ, nhưng diện mạo đã khôi phục nguyên vẹn, hơn nữa… có một loại cảm giác không nói ra được.

Lâm Tầm luôn cảm thấy nó đang mơ hồ sáng lên.

Hắn cầm bàn phím lên, vẫn là cảm giác kim loại lạnh như băng, sức nặng cũng không đổi, nhưng dây nối đã không còn.

Đây là ý gì?

Hắn thử đưa ngón tay đặt lên bàn phím quen thuộc, thế giới trước mắt bỗng nhiên rung động.

Theo gợn nước vô hình, thế giới trước mắt hắn xuất hiện một tầng hư ảnh.

Giao diện màu xanh mở ra trước mắt dưới hình thức nửa trong suốt, chồng lên thế giới hiện thực.

Lâm Tầm thử nhấn mấy phím.

Chữ cái xuất hiện trên giao diện chương trình.

Thì ra là như vậy.

Tác dụng của bàn phím này… là dùng để viết câu lệnh lên trình biên dịch trong cơ thể hắn?

Như vậy, điều này cũng đồng nghĩa với sau này hắn không cần tiến vào không gian hệ thống, cho dù ở trong thế giới hiện thực cũng có thể biên dịch chương trình!

Mà đây chỉ là một pháp khí sơ cấp.

Vậy trong xác suất rớt 1/1000 kia, pháp khí hiếm được hệ thống cố ý lên tiếng nhắc nhở sẽ có tác dụng gì?

Lâm Tầm đi tới trước bàn máy tính, cầm cái ổ cứng di động trên bàn lên.

Ổ cứng màu đen, nhưng lúc này hình dáng của nó đã khác đi một trời một vực — biến thành màu đen ngũ sắc sáng chói.

Như vậy, phải dùng nó như thế nào?

Lâm Tầm suy nghĩ, không có đầu mối, quyết định vẫn trở về bản chất gốc của nó.

Ổ cứng di động là một công cụ lưu giữ, sức chứa lớn hơn USB, tốc độ đọc cũng nhanh hơn, nhưng bản chất không có gì khác nhau, vẫn phải cắm ở trong máy tính.

Hắn mở máy tính ra, cắm ổ cứng vào, mở tệp.

Vẫn là giao diện quen thuộc, không có chỗ nào đặc biệt, vẫn bình thường như trước.

Lâm Tầm nhìn xuống theo thư mục.

Đột nhiên, ánh mắt hắn ngưng lại.

Có thêm một thứ.

Ở dưới đáy các thư mục, có một thư mục tên là “L”.

Lâm Tầm từ nhỏ đã giao tiếp với máy tính, biết rõ hậu quả của việc sắp xếp thư mục hỗn loạn. Cho nên những tài liệu đặt trong thư mục, đặt tên thư mục như thế nào đều là cố định. Hắn tuyệt đối sẽ không đặt cái tên không rõ ràng như “L” này, hơn nửa năm sẽ quên mất cái tên ban đầu.

Hắn dừng chuột trên thư mục L ba giây, sau đó mở ra.

Ba thư mục C.

Một cái Helloworld, hai vòng lặp.

Lâm Tầm cảm thấy hô hấp của mình có chút dồn dập.

Đây là ba chương trình hệ thống trong cơ thể hắn…

Như vậy, thư mục tên là “L” này chính là thư mục trong cơ thể mình.

Hắn mở thư mục chương trình ngôn ngữ C mà mình có sẵn ra, copy lại một bản.

Quả nhiên, thư mục chương trình này cũng xuất hiện ở trong thế giới cơ thể mình.

Lâm Tầm chấn động.

Nói cách khác, chương trình bên ngoài có thể trực tiếp sao chép vào vào bên trong thế giới cơ thể, sau đó tùy ý vận hành, không cần mình tự tay gõ vào nữa?

Hắn lập tức sao chép toàn bộ thư mục ngôn ngữ C vào — bên trong lưu giữ tất cả những chương trình ngôn ngữ C mình viết từ nhỏ đến lớn, mặc dù không biết có dùng được hay không, nhưng có vẫn hơn. Có một kho chương trình phong phú, lúc nào có thể dùng khiến hắn tràn đầy cảm giác an toàn.

Ba phút sau, quá trình sao chép hoàn thành, hắn tháo ổ cứng ra, rời khỏi phòng mình, gõ cửa phòng Vương An Toàn.

— Sau đó, nửa buổi tối, Lâm Tầm đều trải qua trong việc điều chỉnh thử, kiểm tra, đặt tên chương trình lần nữa, rạng sáng hai giờ mới ngủ.

Nhưng bất ngờ là, sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, hắn hoàn toàn tỉnh táo, không hề có chút di chứng thức đêm nào.

Người tu tiên quả nhiên khác với người thường.

Lâm Tầm mặc quần áo tử tế, rửa mặt, bật lò vi sóng hâm nóng bữa ăn sáng cho ba người, sau khi thu thập xong xuôi, hắn ra cửa đổ rác.

Ngân Hà nhấc lên làn sóng trí tuệ hóa toàn cầu, không chỉ là lái tự động, kỹ thuật trí tuệ ở nhà cũng dần dần phát triển, đi vào trong cuộc sống của mọi người. Nhưng tiểu khu kiểu xưa này vì đủ loại vấn đề về đường dây, không có cách nào hoàn thiện sửa đổi – dân cư cũ rối rít rời khỏi, trong tiểu khu đều là người thuê tạm thời hoặc những cụ già nhớ tình cũ.

Lúc Lâm Tầm đổ rác, thanh niên hàng xóm đối diện cũng ra cửa, người này có vẻ rất thích tập thể hình, bắp thịt hiện ra rất rõ.

Lâm Tầm gật đầu chào gã một cái — hắn không hay ra cửa, càng không có thói quen sang nhà người khác chơi, quan hệ với tất cả mọi người trong tòa nhà đều sơ sơ.

Chào xong, hắn liền không chú ý đến người nọ nữa, xuống tầng đi đến chỗ đổ rác, bỏ túi rác vào.

Làm xong, hắn nhìn chân trời phía đông, mặt trời sau sương mù.

Mặt trời lên mặt trời lặn, mỗi ngày đều lặp lại, nhưng từ khi phát hiện ra giao diện chương trình vào ba ngày trước, thế giới của hắn có vẻ như đã xảy ra biến hóa không biết trước.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân.

Lâm Tầm chỉ nghe sau thấy tiếng gió mạnh tấn công đến sau tai!

Hắn không động, cũng không kịp động, chỉ kịp nhìn thấy cánh tay và nắm đấm cường tráng của hàng xóm đập thẳng về phía đầu mình.

Sắp đập trúng!

Nhưng mà vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, động tác của hàng xóm bỗng nhiên dừng lại.

Ở nơi cách cơ thể Lâm Tầm 50cm, nắm đấm của gã giống như bị một bức tường vừa dày vừa nặng ngăn cản, không thể tiến thêm về trước!

Lâm Tầm xoay người lại.

Đôi mắt đen của hàng xóm không có ánh sáng, một kích không trúng, cuối cùng lại rút một con dao bổ dưa từ phía sau lưng ra!

Chỉ thấy trán gã nổi gân xanh, hiển nhiên là dồn hết sức lên dao — nhưng mà, vẫn khó khăn dừng ở trước người Lâm Tầm, không có cách nào tiến thêm.

“Xin chào anh bạn.” Lâm Tầm nhìn vào mắt gã, nói: “Anh có biết tường lửa không?”

Hàng xóm gắt gao nhìn chằm chằm hắn, không nói gì.

Lâm Tầm không biết tại sao đám ma chủng này lại theo dõi mình, nhưng hắn có đầy đủ lòng tin đối với tường lửa của Vương An Toàn.

“Tường lửa được thành lập trong mạnh máy tính, tạo thành một bức tường che chắn với bên ngoài mạng lưới — trong mạng lưới là tôi, bên ngoài là mấy người.” Hắn ung dung thong thả nói: “Tác dụng của tường lửa là… từ chối sự truy cập của tất cả những người sử dụng phi pháp.”

Hàng xóm đã mất đi thần trí, thay đổi góc độ của con dao đâm chém lên trên người hắn.

Hắn vỗ bả vai hàng xóm, thân thiết nói: “Được rồi, biết anh không có học thức rồi.”

Dứt lời, Lâm Tầm vượt qua gã, đi vào trong hành lang.

Dưới ánh sáng bình minh, hắn nhìn thấy cái bóng nhàn nhạt của mình dưới đất. Mà sau lưng, cái bóng của hàng xóm đang điên cuồng xông tới.

Lâm Tầm nháy mắt một cái, quay đầu lại, chống mắt với hàng xóm.

Một giây sau, hắn cầm lấy bàn phím vẫn luôn kẹp trong cánh tay trái từ lúc ra cửa!

Từ sau khi bị Khương Liên tấn công, hắn đã ý thức được sự nguy hiểm của thế giới mới, cho dù ra cửa đổ rác, cũng không để bàn phím ở trong phòng.

Hắn thao tác trên bàn phím, một tay nhanh chóng gõ mấy cái, lựa chọn sử dụng thư mục chương trình, một chương trình diệt virut mà Vương An Toàn chú tâm chế tạo.

Trong Turbo C, Ctrl+F9 là phím tắt tự chạy chương trình, nhưng bây giờ một tay Lâm Tầm cầm bàn phím, chỉ có một tay để làm việc, nhấn phím tổ hợp có chút khó khăn. Nhưng hắn đã sớm nghĩ tới vấn đề này, thiết lập mệnh lệnh cho bàn phím, dùng một nút F11 là có thể thay thế Ctrl+F9, để cho chương trình vận hành.

Ngón tay của Lâm Tầm dừng ở F11, lúc sắp nhấn xuống thì nhìn vào mắt hàng xóm, mặt không cảm giác, nhưng giọng điệu vô cùng chân thành.

“Là anh ra tay trước đó.”