Chương 5: Vai chính thụ có tâm lý bệnh hoạn (H)
Tô Di Thanh không chút nào gọi là thu liễm mà phóng thích tin tức tố của chính mình ra.
Trong phòng, hương gỗ nồng đậm đuổi theo hương nhàn nhạt của tiểu linh lan.
Khuôn mặt tái nhợt của Cố Cảnh bỗng nổi lên vài tầng đỏ hồng khả nghi, đầu óc cậu cũng dần mê man, hai tay buông lỏng, vô lực để ở trước ngực người đàn ông, nhẹ nỉ non “Không cần, cách... cách xa tôi ra.”
Lúc vẫn còn tỉnh táo, Cố Cảnh tự hỏi không biết chính mình bị làm sao, cả người khô nóng, cậu cố sức chống cự lại Tô Di Thanh .
Giọng nói Tô Di Thanh trầm thấp, như mỹ nhân ngư mê hoặc lòng người “Ngoan, tôi sẽ làm em thực thoải mái.”
Hắn nói xong, ngay lập tức lột sạch Cố Cảnh.
Tầm mắt nóng bỏng của hắn dừng ở trên cơ thể của Cố Cảnh, Cố Cảnh hàng năm không vận động, nhưng có chuyên gia giúp cậu điều chỉnh cơ thể, cho nên xương cốt cân xứng, làn da tinh tế, tựa như viên ngọc tốt nhất. Còn chỗ ở giữa hai chân kia, trắng hồng, kích cỡ vừa phải.
Dưới hàng mi xinh đẹp của Tô Di Thanh tràn đầy điên cuồng, giọng nói hắn trầm thấp đến đáng sợ “A Cảnh thật xinh đẹp, ngay cả vật nhỏ này cũng đều xinh đẹp như vậy.”
Ý thức của Cố Cảnh bị sự lạnh lẽo lôi kéo hồi lại vài phần, sắc mặt hoảng sợ nhìn Tô Di Thanh, giọng nói cậu run rẩy: “Anh, anh tránh ra! Ông Quản gia! Ông Quản gia!”
Tô Di Thanh duỗi tay bịt miệng của Cố Cảnh lại, lòng bàn tay xoa xoa đôi môi mềm của cậu, câu nói chậm rãi của hắn lại khiến cho Cố Cảnh tuyệt vọng đến cực điểm, “ Ông gì chứ, hiện tại trên lầu này chỉ có hai người chúng ta mà thôi, nhưng mà A Cảnh à, tốt nhất em không nên ở trước mặt tôi lại gọi tên người đàn ông khác đâu đấy, bằng không chính tôi cũng không biết sẽ để lại hậu quả gì đâu.”
Hắn nói xong, liền nâng thân thể Cố Cảnh lên, động tác trang trọng ngậm "tiểu Cố Cảnh" vào trong miệng.
Cố Cảnh trừng lớn mắt, cơ thể kịch liệt run rẩy, hai tay không ngừng đẩy đánh vào bả vai của Tô Di Thanh.
“Không cần! Anh ...a!”
Thanh âm nhiễm khóc, rõ ràng cậu đã dùng sức lực lớn nhất rồi, nhưng mà người đàn ông kia vẫn lù lù bất động đến biếи ŧɦái, cho thứ kia của cậu vào trong miệng, dùng lưỡi không ngừng liếʍ láp, hai viên cầu đáng thương kia cũng bị những ngón tay xoa nắn vân vê.
Tâm lý bệnh hoạn của Tô Di Thanh được thỏa mãn, hắn nắn bóp Cố Cảnh đến run rẩy, chôn mặt mình vào, như cố gắng nuốt thanh niên vào trong mình, để cho chính mình kẹp giữa hai chân cậu, tay Cố Cảnh túm lấy tóc đen của Tô Di Thanh, nhìn qua giống như là Cố Cảnh đang không biết xấu hổ mà muốn người đàn ông kia làm cho mình vậy.
Nhưng thật ra trong lòng Cố Cảnh đang tràn đầy tuyệt vọng, cậu rõ ràng chạy theo nguyên văn mà, lại càng không có chuyện chạy đi trêu chọc người không nên trêu chọc, vậy mà người đàn ông này lại đem cậu đè, ở, dưới, thân.
Ngược lại, Tô Di Thanh đang chôn đầu dưới hai chân kia đuôi mắt đã nổi lên một mặt ửng hồng, hắn hút mạnh vào, hai má hãm sâu, súng của Cố Cảnh bị hắn hút hút lại chọc chọc đến lên đạn, có chút đau, nhưng lại khiến người ta càng muốn nhiều hơn nữa.
Hắn như si cuồng mà ấn lêи đỉиɦ của "tiểu Cố Cảnh", hung hăng nuốt vào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đổ rào rào vào trong miệng hắn.
Cố Cảnh bị bắt cong eo lên, thắt lưng ở trên không trung kéo ra một độ cong yếu ớt, trên mặt cậu đầy nước mắt, khuôn mặt bệnh trạng trắng bệch này lại hiện lên một mặt đỏ ửng.
“ Ưm a………… Ha…… Ư……”
Tô Di Thanh cứng, âm cuối hơi run lên, máu trong cơ thể như phấn khởi mà nóng lên.
Thanh niên không có vị tanh mặn như trong tưởng tượng, mà ngược lại nó lại mang theo hương thơm dị thường, cũng y như con người của Cố Cảnh vậy, mang theo hương linh lan ngọt thanh.
Tô Di Thanh nâng khóe miệng, không thừa một giọt nào nuốt hết vào trong bụng, hắn si mê, tầm mắt quét qua biểu tình thất thần của Cố Cảnh.
“A Cảnh thật ngọt, thật muốn ăn càng nhiều hơn…… Nhưng mà lại không đủ thời gian mất rồi, ông ấy sắp về đến rồi.”
Trong giọng nói của Tô Di Thanh có chút mất mát, hắn lại nghĩ tới cái gì đó, đôi mắt phát ra ánh sáng quỷ dị “Mà cũng không sao, chờ sau này, ngày nào đó tôi sẽ nhốt A Cảnh lại, vào mỗi buổi sáng đều sẽ ăn A Cảnh nha.”
Cố Cảnh liếc xéo người đàn ông một cái, miệng mở ra lại khép lại mấy lần.
“A Cảnh muốn nói cái gì sao?” Tô Di Thanh cúi thấp người xuống, ghé vào bên cạnh mặt của Cố Cảnh.
Khuôn mặt yêu dã kia phóng đại trước mắt cậu, nhưng Cố Cảnh chỉ thấy khí lạnh như chảy dọc sống lưng lần ra khắp cơ thể, cậu thấp giọng: “Biếи ŧɦái…”
Nghe vậy, thần sắc Tô Di Thanh cứng lại, hắn thu lại tươi cười trên mặt “Biếи ŧɦái sao?”
Biểu tình của Tô Di Thanh có chút trào phúng, hắn nâng đầu gối mình lên, ở phía sau Cố Cảnh như có như không mà ma sát.
“A Cảnh, em có biết những Omega giống như em, nếu là ở bên ngoài, đã sớm bị người ta làm hại rồi, chỉ có tôi là đối tốt với em thôi, em nhất định phải nhớ kỹ điều đó.”