Xuyên Thành Pháo Hôi, Luôn Bị Vai Chính Dòm Ngó

[TG1] Chương 2: Vai chính là mẹ kế

Chương 2: vai chính là mẹ kế

Quản gia ổn thỏa an trí cho Cố Cảnh ở một bên, cách ba người một đoạn khoảng cách.

Trên bàn cơm, ba anh em kia nghe được tiếng xe lăn hoạt động, vẫn ngồi tại chỗ chỉ nghiêng đầu nhìn qua.

“Bọn họ là em trai của kí chủ.” Thanh âm hệ thống bỗng nhiên vang lên ở trong đầu Cố Cảnh.

Cố Cảnh có chút kinh hỉ, “Hệ thống? Tôi còn tưởng rằng cậu đi rồi.”

Hệ thống: “Đây là thế giới đầu tiên của ký chủ, hệ thống sẽ giới thiệu trước cho ký chủ một chút, sau đó lại rời đi.”

Hệ thống dừng một chút, tiếp tục nói: “Trên bàn này người đầu tiên từ trái qua phải chính là em thứ hai của kí chủ —— Cố Cấp Xuyên, là Alpha; người thứ hai là em ba —— Cố Thạch Mặc, là beta; còn người thứ ba —— Cố Thanh Thời, cũng là Alpha.”

Cố Thạch Mặc, lớn lên dương quang soái khí, khí chất quanh thân ôn hòa, giống sinh viên đại học.

Cố Cấp Xuyên, đẩy đẩy mắt kính gọng mạ vàng trên mũi, nhìn lịch sự văn nhã.

Cố Thanh Thời, vẫn còn giữ lại đầu tóc ngắn ngủi tầm một tấc, tướng mạo có chút hung dữ, mặt mày cũng còn sót lại vài phần tính cách trẻ con, nhưng vẫn tuấn lãnh như cũ.

“…… Cho nên tôi là Omega duy nhất à.” Cố Cảnh một bên bị đẩy về phía bàn ăn, một bên lại nói chuyện phiếm cùng hệ thống.

“Đúng vậy. Hệ thống nhắc nhở ký chủ, nhất định phải để tâm đến tin tức tố của Alpha. Trước khi ký chủ gần kết thúc nhiệm vụ hệ thống sẽ lại lần nữa xuất hiện, chúc ký chủ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.”

Nói xong liền offline.

Cố Cảnh cong cong khóe miệng, âm thầm dưới đáy lòng nói câu “Mượn ý tốt của ngươi"

Cố Cấp Xuyên trên mũi đeo một bộ mắt kính gọng mạ vàng, hắn nghiêng mặt qua, ngữ khí nhàn nhạt chào hỏi “Anh hai”.

Có người mở đầu, hai người sau tự nhiên đi theo mà chào hỏi.

Cố Cảnh vẫn duy trì thái độ lãnh đạm của nguyên thân, nhẹ nhàng “ Ừm” một tiếng.

Ba người dường như đã quen với bộ dạng này của Cố Cảnh, cũng không thèm để cậu vào mắt. Tuy rằng Cố Cảnh là người lớn tuổi nhất trong bọn họ, nhưng cậu chưa từng trải đời, giữa mày vẫn luôn có vài phần bực dọc, tóc đen buông xuống, lộ ở bên ngoài chính là làn da bệnh trạng tái nhợt, một đen một trắng đối lập nhau, hơn nữa quanh người còn tản mát ra cảm giác suy nhược, nên khiến cậu như là người nhỏ nhất trong cả bốn người.

Sau đó, không khí trầm xuống hẳn, bỗng nhiên một loạt tiếng bước chân đánh vỡ khoảng thời gian yên tĩnh này.

Ngay sau đó, ba anh em Cố thị lại đứng lên, đón người đang đi tới gần đồng thời chào “Cha”.

Cố Cảnh cũng cùng lúc quay lại.

Cố Cảnh hơi nâng đuôi mắt, nhìn thấy hai thân ảnh kia, bất quá chỉ liếc mắt một cái, tầm mắt lại vô thức dừng lại ở phía người sau lưng ông ta —— hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây đen, chỉ với bộ quần áo như vậy quần áo lại có thể phác họa rõ ràng vòng eo mảnh khảnh, thân hình thanh mảnh cao gầy của người nọ, nổi bật lên một cách vô cùng rõ ràng, nhìn lên bên trên, ngũ quan kinh diễm của người nọ đánh thẳng vào mắt, đôi mắt hồ ly xinh đẹp, đầu mắt hạ xuống đuôi mắt hất lên, nhấc mí mắt lên đều là phong tình.

Người kia hẳn là Tô Di Thanh, vậy cái người đang đi ở trước mặt hắn…… Chính là Cố Lâm Triều, không biết nên nói hay không, nhưng Cố Lâm Triều thật sự là một cái túi da tốt (aka đẹp mã).

“Xem ra mọi người đều đã tới đầy đủ hết rồi.” Giọng nam này không thể xưng là hào sảng được, mà ngược lại nếu tinh tế nghe qua sẽ thấy lộ ra vài phần khí tức hư nhược.

“A Cảnh cũng tới.” Cố Lâm Triều quét mắt nhìn thấy thân ảnh đang ngồi trên xe lăn.

Cố Cảnh thu hồi tầm mắt, trên mặt mang theo vài phần ý cười, ngoan ngoãn chào: “Cha.”

“Ngoan.” Cố Lâm Triều nghiêng người kéo bàn tay của cô vợ mới cưới phía sau kia, đi đến, giới thiệu: “Về sau đây là mẹ của mấy đứa.”

Đáy mắt Tô Di Thanh chợt lóe qua vài phần chán ghét, hắn dùng vài phần lực, nắm tay rút mạnh cổ tay mình về, sau đó ngồi ở phía đối diện với bốn người, ngữ khí thân thiết nói: "Chào mọi người."

Động tác của Cố Lâm Triều khiến Tô Di Thanh bài xích, nhưng ông ta lại tưởng hắn thẹn thùng, nên cũng không làm thêm động tác khác, đi đến đầu bàn, nói: “Vậy ăn cơm đi.”

Trong lúc nhất thời, trên bàn cơm không còn tiếng nói chuyện, còn lại đều là thanh âm muỗng, đũa va chạm vào chén đĩa.

Trên bàn cơm đã ngồi đủ người, Cố Cảnh giương mắt nhìn lên.

Cố Cảnh không thấy đói bụng, thân thể này thật sự quá kém, chỉ riêng ngồi trên xe lăn như vậy thôi mà chỉ trong chốc lát đều mệt đến thế rồi, nhưng mà lại không thể rời đi trước, chỉ có thể chán muốn chết mà cầm muỗng sứ khuấy tung chén cháo lên.

------

Lúc vừa mới bước chân vào Tô Di Thanh ngay lập tức liền nảy sinh ý niệm với người kia, chỉ là một Omega, bất quá lại so với những Omega đi đầy ngoài đường kia rất khác biệt, nhưng khác biệt ở điểm cụ thể nào thì hắn lại không nói rõ được, tóm lại là rất kỳ lạ.

Ánh mắt Tô Di Thanh xoẹt qua một tia quỷ quyệt, hắn nhấc mí mắt lên, đánh bạo mà đặt ánh mắt ở trên người thanh niên dáng người gầy ốm kia.

Tô Di Thanh khó được lúc sinh ra vài phần nôn nóng, hắn liếʍ liếʍ răng nanh của mình, cảm giác có chút ngứa răng.

Giây tiếp theo, con ngươi đen kịt kia bỗng dưng buông xuống vài phần, dừng ngay trước thân ảnh Cố Cảnh.