Trên bàn cơm, Trương Nguyên Thanh càn quét như gió, sức ăn tăng vọt, bà ngoại vừa vui mừng tay nghề làm bếp của mình tiến bộ, vừa buồn rầu hôm nay làm quá ít đồ ăn.
“Ngày mai phải đi học, cháu đêm nay đi ngủ sớm một chút, đừng để lúc đó gọi cháu không dậy nổi.” Bà ngoại cảnh báo.
“Dì trẻ buổi tối không đến phòng cháu chơi game cháu có thể ngủ sớm.” Trương Nguyên Thanh lập tức đổ lỗi.
Cẳng chân dưới gầm bàn bị đá một phát.
“Chính nó cũng phải đi làm.” Bà ngoại quay đầu nói với con gái: “Ngày mai nếu tăng ca, gọi điện thoại trước cho mẹ.”
Dì trẻ là bác sĩ thực tập khoa phụ sản, làm việc ở một bệnh viện công lập tuyến 3, lúc rảnh thì rất rảnh, khi bận so với xã súc* còn mệt hơn.
* 1 thuật ngữ ám chỉ những nhân viên văn phòng tầng dưới chót, cường độ thời gian lao động rất nặng
“Có rảnh tiếp xúc nhiều một chút với đồng nghiệp nam, ở trong bệnh viện hẳn là rất nhiều bác sĩ nam theo đuổi con nhỉ.” Bà ngoại thăm dò.
“Mẹ, tầm nhìn hạn hẹp quá, đàn ông đưa vợ đến khám thai cũng thường xuyên vụиɠ ŧяộʍ hỏi xin con liên phương thức hệ.” Dì trẻ chống hông đắc ý nói.
Bà ngoại nâng bàn tay, dì trẻ co rụt lại cái đầu quả dưa, yên lặng lùa cơm.
Khi hai mẹ con nói chuyện, tâm tư Trương Nguyên Thanh đã bay đến trên việc buổi chiều cần làm.
“Cơm nước xong liên lạc Quan Nhã một lần, nói cho tổ chức mình đã thành công vượt ải, thuận tiện còn cần viết một phần báo cáo phó bản, không biết báo cáo phó bản ‘mạng đầu’ có đáng tiền hay không, có thể đổi bao nhiêu công lao.”
“Chuyện sơn thần nương nương thức tỉnh cũng cần nhắc nhở một phen, không thể quên, luôn cảm thấy đây là một nhiệm vụ ẩn.”
Cơm nước xong, giải quyết vấn đề ấm no, Trương Nguyên Thanh về phòng, phát hiện điện thoại di động hết pin.
Bởi vì bôn ba, lo lắng chuyện linh cảnh, quên sạc pin cho điện thoại di động.
Sau khi sạc pin, hắn thấy có bốn năm cuộc gọi nhỡ.
Thông báo cuộc gọi tới: Quan Nhã
Trong đó hai cuộc là một giờ trước, lúc ấy hắn còn ở trong linh cảnh, ba cuộc còn lại là hai phút trước.
“Vội xác nhận ta chết hay chưa như vậy?” Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm trong lòng, đầu ngón tay ấn nhẹ, gọi lại cho Quan Nhã.
...
Căn nhà hai tầng, tường thủy tinh phản xạ ánh mặt trời.
Trong văn phòng rộng rãi xa hoa, Lý Đông Trạch dùng xong bữa trưa đơn giản, nhìn đồng hồ, chống gậy đi vào khu làm việc.
“Quan Nhã, Nguyên Thủy bên kia có tin tức chưa.”
Đây đã là lần thứ ba hắn hỏi ra vấn đề tương tự.
Tuy trong lòng không ôm hy vọng quá lớn, nhưng trước khi sự việc xong xuôi hết, luôn làm người ta không ngừng đau đáu.
Lý Đông Trạch cũng đã viết sẵn thư tạ lỗi, chỉ chờ có kết quả, sau đó hướng bách phu trưởng thừa nhận sai lầm, hắn lần này sơ ý, khiếm khuyết tố chất thám báo chuyên nghiệp.
Về phần Nguyên Thủy Thiên Tôn thằng nhóc này, tuy cảm thấy đáng tiếc, nhưng thẻ nhân vật mở ra nhiệm vụ thí luyện, không ai có khả năng chống lại.
“Điện thoại di động cậu ta tắt máy rồi.” Quan Nhã lắc đầu, “Tôi đã gọi cho cậu ấy năm sáu cuộc điện thoại.”
Không liên hệ được... Lý Đông Trạch tựa như đã sớm dự đoán được sẽ như vậy, lặng lẽ phun ra một hơi:
“Đợi một chút nữa đi, đợi một chút nữa...”
“Vâng, thập trưởng.” Quan Nhã vén tóc mai, lộ ra nụ cười, trấn an nói: “Trước khi có kết quả, tất cả đều có khả năng, tựa như con mèo của Schrödinger, không mở hộp ra, vĩnh viễn không biết sống hay chết.”
Vương Thái bên cạnh nhịn không được mở miệng:
“Con mèo của Schrödinger không phải dùng như vậy... Từ xác suất học để nói, không có thủ đoạn cùng trợ giúp đặc thù, khả năng cậu ta thông qua đường hầm Xà Linh hầu như bằng 0.”
Quan Nhã và Lý Đông Trạch mặt tối sầm: “Cậu câm miệng!”
Mình có phải lại nói sai rồi hay không... Vương Thái yên lặng cúi đầu.
Thằng nhóc xã giao thiểu năng này! Lý Đông Trạch cùng Quan Nhã ở trong lòng phê bình một câu.
Làm đồng nghiệp lâu như vậy, bọn họ đã sớm bỏ qua bồi dưỡng đối với EQ của Vương Thái.
Quan Nhã cảm thấy, linh hồn thú vị cùng linh hồn không thú vị lập tức đối lập ra, nhìn xem Nguyên Thủy thằng nhóc kia, bộ dạng tuấn tú nói chuyện lại dễ nghe, hắn nếu có thể trở thành đồng nghiệp, về sau đi làm sẽ không buồn tẻ nhàm chán như vậy nữa.
Đáng tiếc, vận may không tốt.
Đến giờ tan tầm nếu còn không liên hệ được, vậy hoàn toàn hết hy vọng... Quan Nhã thở dài, lười biếng tựa vào ghế mềm, để bộ ngực đầy đặn chống áo sơ mi màu trắng căng lên.
“Có tin tức lập tức báo cáo cho tôi.”
Lý Đông Trạch nói xong, đang muốn xoay người rời khỏi, điện thoại di động Quan Nhã đặt ở mặt bàn lại đột nhiên vang.
Lúc này, điện thoại di động đặt ở mặt bàn vang lên.
Lý Đông Trạch dừng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm điện thoại di động của Quan Nhã.
Thông báo cuộc gọi: Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Lý Đông Trạch hít thở lập tức dồn dập hẳn lên.