Cái tay phe phẩy quạt hương bồ của ông lão khựng lại một lần, vài giây sau, giật mình nói:
“Thanh minh vừa qua, tính toán thời gian, vừa lúc là đoạn thời gian đường hầm Xà Linh mở ra. Sắp tới sẽ có không ít người may mắn đạt được thẻ nhân vật thần dạ du, đáng tiếc, không có khả năng có ai vượt ải đường hầm Xà Linh.”
“Tư liệu có thể cho hắn, dù sao trong môn đã từ bỏ chiến lược đường hầm Xà Linh, tư liệu tương quan giảm xuống cấp bậc giữ bí mật. Thuận tiện chuyển lời Phó tiểu tử, bản thân nơi đó là linh cảnh thí luyện cấp S, giữa đường lại xảy ra chút đường rẽ, khó càng thêm khó, đã sớm thoát ly phạm trù thí luyện linh cảnh.
“Đề nghị của ta là, bỏ qua vị thần dạ du kia, người nhất định phải chết không cần thiết đầu tư.”
Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng gật đầu, thân là chấp sự trong Thái Nhất môn, người đàn ông trung niên biết rõ đường hầm Xà Linh ở Tùng Hải quỷ dị cùng không lành.
Linh cảnh thí luyện cấp S, bản thân chính là linh cảnh độ khó cao nhất trong tân thủ, đường hầm Xà Linh thì so với cấp S linh cảnh tầm thường càng thêm quỷ dị.
Mỗi một linh cảnh thí luyện cấp S, đều tất nhiên ẩn chứa một ít thứ bất thường, hoặc là đạo cụ quý hiếm, hoặc là tin tức quan trọng nào đó, giá trị cực lớn.
Thái Nhất môn vì phá giải linh cảnh đường hầm Xà Linh, cố ý phái hai thần dạ du cấp 1 trường kỳ đóng quân Tùng Hải, bởi vì linh cảnh thí luyện tân thủ cấp S, ngẫu nhiên cũng sẽ mở ra đối với linh cảnh hành giả cấp 1 của nghề nghiệp đó.
Sau khi vất vả chờ mấy tháng, hai thần dạ du cấp 1 thành công tiếp thu nhiệm vụ đường hầm Xà Linh.
Nhưng kết quả là, một thần dạ du sau khi tiến vào linh cảnh không còn có tin tức, một thần dạ du khác thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, sau đó chết ở nhiệm vụ thứ hai.
Mà hai vị thần dạ du này đều là có đạo cụ bên người.
Từ đó về sau, trưởng lão hội Thái Nhất môn một lần nữa tiến hành đánh giá đối với đường hầm Xà Linh, hoàn toàn bỏ qua phương án vượt qua linh cảnh này.
“Nếu thật có ai có thể vượt ải đường hầm Xà Linh, thu hoạch tin tức bên trong, cũng coi như cởi bỏ khúc mắc của Thái Nhất môn chúng ta.”
Người đàn ông trung niên cười nói một câu.
Lão nhân không cho đánh giá, chậm rãi nói:
“Mấy ngày nữa, môn chủ sẽ triệu tập toàn bộ thần dạ du tới thủ đô họp, có việc lớn muốn tuyên bố. Ngươi chuẩn bị một phen, triệu hồi hết các tiểu tử dưới trướng.”
Nói xong, vung cây quạt hương bồ đuổi người.
Người đàn ông trung niên khom người lui ra.
…
Chờ anh họ húp xong cháo đi làm, Trương Nguyên Thanh trở về phòng ngủ bù một giấc.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, bên tai là âm hiệu cực kỳ sống động, mở mắt ra, trong phòng lóe lên ánh huỳnh quang màn hình TV, đèn trần nhà chưa bật.
Hắn ngồi dậy nhìn về phía bên cửa sổ, dì trẻ đang ngồi khoanh chân trước TV, chơi ps5 của hắn, xắn tay áo lộ ra hai cánh tay trắng nõn, thân thể mềm mại theo thao tác tay cầm mà lắc trái lắc phải.
Trương Nguyên Thanh ngáp một cái, đứng dậy bật đèn, tới phía sau dì trẻ, xem cô chơi game.
Cô chơi là một trò chơi khủng bố, phong cách âm phủ, âm nhạc quỷ dị, nhân vật chính là người tí hon xấu xí, xách theo một cây rìu máu chảy đầm đìa, một đường qua ải chém tướng, gϊếŧ máu thịt bay tứ tung.
Ánh huỳnh quang TV chiếu rọi trên đôi mắt sáng như nước mùa thu, khuôn mặt trứng ngỗng mượt mà trong sự rạng rỡ, mang theo một tia hưng phấn.
“Trò chơi này không tệ, rất thích hợp chơi buổi tối, rất tự lành...” Dì trẻ đầu cũng không quay lại nói.
Dì trẻ có ba sở thích lớn, dạo trung tâm mua sắm, xem phim kinh dị, chơi game khủng bố.
Là trầm cảm chứ, nữ nhân biếи ŧɦái này... Trương Nguyên Thanh nghĩ một đằng nói một nẻo phụ họa: “Là rất thú vị.”
Dì trẻ quay đầu lại, lườm hắn một cái, “Mày còn giả dối làm gì với dì.”
Cô quay đầu tiếp tục chơi game, nói:
“Thật ra đây là một trò chơi tự lành, quỷ quái trong hình ảnh đều là đứa bé trai tưởng tượng ra, nó là người bệnh tâm thần, vì không bị tâm ma cắn nuốt, nó cố gắng đấu tranh, cuối cùng mở một đường máu, cuối cùng thấy được ánh sáng, kết cục cực kỳ cảm động.”
Lúc cô nói chuyện, Trương Nguyên Thanh đã rót cho bản thân một cốc nước, vừa uống vừa đáp lại: “Ý tưởng không tệ.”
Dì trẻ ừ ừ hai tiếng, tiếp theo nói:
“Mỗi một boss đều ẩn chứa quy luật riêng, chỉ cần để ý quan sát, cho dù là một thằng nhóc, cũng có thể chiến thắng ác ma đáng sợ. Nhưng hình ảnh cùng âm nhạc khủng bố, thường thường sẽ làm người ta sợ hãi, mất đi bình tĩnh phán đoán.
“Mày cũng đến chơi một chút.”
Trương Nguyên Thanh không có tâm tình chơi game cùng dì trẻ, rời khỏi linh cảnh nhắm chừng 20 giờ rồi, mười mấy giờ nữa linh cảnh mở ra lần nữa, chờ đợi hắn, có lẽ là tử vong.
Hắn còn không bằng nghĩ xem mười mấy giờ cuối cùng của cuộc đời nên làm chút gì, đỡ để lại tiếc nuối.
Gọi điện thoại mắng bà già một trận? Ôm dì trẻ khóc toáng lên một hồi? Cuối cùng hát rap nhảy hiphop với cậu một lần?