Linh Cảnh Hành Giả

Chương 18: Liên Lạc (1)

Sau khi thả lỏng vài phút, Trương Nguyên Thanh ngồi dậy, kéo khóa áo jacket, phát hiện Trấn Thi Phù quả nhiên không thấy nữa.

Trương Nguyên Thanh tự nhiên mà vậy hiện lên ý nghĩ “lấy vật phẩm”, ngay sau đó, một ô vuông màu lam hiện lên trước mắt.

Tổng cộng năm ô, nằm trong ô vuông thứ nhất, chính là lá bùa màu vàng.

Thể nghiệm rất kỳ diệu, sau khi ô vật phẩm mở khóa, công năng này giống như trở thành bản năng của hắn, không cần đi học, tự nhiên mà vậy biết nên mở ra ô vật phẩm như thế nào.

“Trừ Trấn Thi Phù, mình còn đạt được 15% giá trị kinh nghiệm, nhưng cấp bậc vẫn như cũ là 0, cái này ý nghĩa mình còn chưa trở thành thần dạ du, vẫn như cũ là người thường.”

“Sống sót ba giờ đã thiếu chút nữa khiến mình chết ở bên trong, nhiệm vụ thứ hai làm như thế nào? Đây là độ khó cấp S sao.”

Trương Nguyên Thanh càng nghĩ càng tuyệt vọng, cảm giác mình bị anh Binh chơi xỏ rồi.

Cái thẻ vớ vẩn này quả thật có thể thay đổi cuộc đời, nhưng cũng thật sự khó có thể khống chế.

Hắn rất tự mình hiểu lấy, mình chỉ là một sinh viên ngay cả gà cũng chưa từng gϊếŧ, ở trong nhiệm vụ thứ hai phía sau, rất khó dựa vào sức của mình sống sót.

Làm thanh niên tốt chủ nghĩa xã hội chính thống, lúc này khẳng định cần dựa vào quốc gia, dựa vào chính phủ.

Vì thế hắn cầm điện thoại di động, tính quay số của anh họ, khi ngón tay chạm đến màn hình điện thoại di động, bỗng nhiên dừng lại.

Bởi vì Trương Nguyên Thanh nghĩ đến, hắn có lẽ có lựa chọn tốt hơn.

Lập tức xoay người xuống giường, ở trong ngăn kéo bàn sách tìm được danh thϊếp người đàn ông tóc vuốt ngược lưu lại.

Danh thϊếp viết tên họ cùng phương thức liên hệ.

Cảnh ngộ đêm nay, khiến hắn nghĩ tới anh Binh ly kỳ mất tích, nếu hắn không thể sống sót đi ra, vậy hắn cũng ly kỳ mất tích rồi.

Có thể khẳng định, anh Binh đã sớm tiếp xúc đến cái gọi là linh cảnh, vậy anh ấy mất tích có lẽ là tiến vào linh cảnh nào đó?

Dựa theo ý tưởng này phỏng đoán, điều tra viên của văn phòng cảnh sát là đáng tin.

Hắn lựa chọn liên lạc người đàn ông tóc vuốt ngược còn có một nguyên nhân, đó chính là đối phương nói hắn cũng có thể mất tích, cái này con mẹ nó là là ám chỉ hắn sẽ tiến vào linh cảnh.

Lại kết hợp một điểm anh họ không biết tình hình, Trương Nguyên Thanh có lý do suy đoán, ba người kia là nhân viên đặc thù chuyên môn xử lý sự kiện tương tự.

Sau khi nghĩ rõ, Trương Nguyên Thanh dựa theo dãy số trên danh thϊếp, gọi điện thoại di động của đối phương.

Tiếng tít tít vang vài giây, đầu kia nhận cuộc gọi, một giọng nam giới trầm thấp trưởng thành hỏi:

“Ai vậy?”

Hít sâu một hơi, Trương Nguyên Thanh cố gắng để giọng điệu của mình bình tĩnh:

“Cảnh sát Lý, tôi là Trương Nguyên Thanh.”

“... Là cậu à.” Đầu kia cười lên, “Hơn nửa đêm tìm tôi có chuyện gì?”

Trương Nguyên Thanh trầm giọng nói: “Tôi có manh mối muốn báo cáo, thật ra, Lôi Nhất Binh trước khi mất tích, từng gửi cho tôi một tấm thẻ.”

“Trước đó vì sao không nói?”

Trong giọng Lý Đông Trạch không có chút kinh ngạc.

Cái này... Trương Nguyên Thanh hơi do dự, mang suy đoán của mình đối với vụ án anh Binh mất tích, một năm một mười báo cho đối phương.

Đầu kia im lặng một lúc lâu, bật cười nói:

“Thằng nhóc cậu thật biết thêm vai diễn cho mình nha.”

Quan Nhã nói không sai, Trương Nguyên Thanh người này tính cách thật ra rất quái gở, một sinh viên bình thường sáng sủa lạc quan tích cực hướng về phía trước, không có sự cảnh giác lớn như vậy.

“Xin lỗi.”

Trương Nguyên Thanh có chút xấu hổ, lập tức nói sang chuyện khác, không, cắt vào chủ đề:

“Tôi đêm nay đã gặp một ít chuyện tương đối cổ quái, khó có thể lý giải, ừm, ngài có thể hiểu ý tứ của tôi không.”

“Như vậy xem ra, cậu đã thành công từ trong linh cảnh đi ra.” Trong giọng nói của Lý Đông Trạch mang theo chút vui mừng.

Đúng vậy, vừa đi ra, thiếu chút nữa chết ở bên trong... Trương Nguyên Thanh nghe được trả lời như vậy, chợt yên lòng.

Đối phương quả nhiên biết linh cảnh.

Lý Đông Trạch nói: “Sinh viên, chúc mừng trở thành linh cảnh hành giả, đây là xưng hô của chúng tôi với loại người này. Tôi cũng là linh cảnh hành giả, khác nhau ở chỗ tôi là nhà nước, cậu là hoang dã.”

Linh cảnh hành giả... Trương Nguyên Thanh thưởng thức câu này, hỏi:

“Linh cảnh là cái gì?”

Hắn có quá nhiều nghi vấn muốn tìm kiếm giải đáp, chỉ có thể hỏi từ cơ sở nhất.

“Tôi bây giờ không thể nói cho cậu, nếu cậu muốn tìm hiểu tin tức về linh cảnh, phải làm ra lựa chọn.” Lý Đông Trạch trầm giọng nói:

“Thái độ của nhà nước đối với linh cảnh chia ra hai loại, một loại là hấp thu, bồi dưỡng, một loại khác là giám thị, khống chế. Người trước đại biểu cho gia nhập chúng ta, trở thành một thành viên của linh cảnh hành giả nhà nước.

“Người sau là làm một tán tu, chỉ cần ở chỗ chúng ta lập hồ sơ một lần, hứa hẹn sẽ không lợi dụng năng lực làm trái kỷ cương, chúng ta sẽ không quản. Đương nhiên, cậu cũng không có khả năng đạt được bất cứ trợ giúp nào đến từ nhà nước.”