Đầu óc như là nổ tung, đủ loại ý niệm ở trong nháy mắt toát ra, hoảng sợ như thủy triều ập tới.
Tuy biết tòa miếu này tồn tại thứ quỷ dị đáng sợ, trong lòng cũng sớm có chuẩn bị, nhưng thật sự đối mặt quỷ quái, hắn vẫn dâng lên sự khủng hoảng khó có thể diễn tả bằng lời.
Đúng rồi, ta có bùa. Trương Nguyên Thanh tay run run thò vào lấy ra lá bùa giấy vàng trong túi trái áo jacket, ngựa chết coi như ngựa sống để chữa dán lên trên vai.
Bốp!
Trấn Thi Phù vỗ lên bả vai, hắn nâng lên tấm gương đồng thau, thật cẩn thận soi, nam tử sắc mặt trắng bệch môi đen sì, có một đôi con ngươi màu trắng tĩnh mịch kia vẫn như cũ ghé vào bả vai hắn.
Vô dụng, thứ đồ này không tính là âʍ ѵậŧ loại thi. Một tia may mắn cuối cùng cũng không còn, Trương Nguyên Thanh cảm giác bả vai càng lúc càng đau nhức, tay chân phát lạnh.
Những thứ này không phải ảo giác, là thật sự dương khí xói mòn.
Giờ khắc này, Trương Nguyên Thanh nghĩ tới thi hài kia ở gầm bàn chủ điện, cùng với vị tiền bối này chết thảm ở dưới cửa sổ, kế tiếp, hắn rất có thể sẽ như hai người chết ở nơi đây.
Trong lòng dâng lên một cơn lạnh thấu xương.
“Bốp bốp!”
Đột nhiên, ở thời khắc đòi mạng này, hành lang bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng ở trong đêm khuya yên tĩnh cực kỳ rõ ràng.
Trong lòng Trương Nguyên Thanh rùng mình, nhanh chóng ngồi xổm xuống, ngồi xổm cạnh thi thể dưới cửa sổ.
Tiếng bước chân này có chút quen thuộc, rất giống thanh âm hắn nghe thấy khi vào miếu.
“Bộp bộp bộp.”
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, đi tới bên này, Trương Nguyên Thanh đến thở mạnh cũng không dám, cả người căng thẳng, mơ hồ nghe thấy tim mình đập cuồng loạn.
Khi tiếng bước chân đi qua ngoài cửa sổ, Trương Nguyên Thanh vẫn không nhịn được, nhìn thoáng qua mặt đất căn phòng, ánh trăng chiếu vào, ở mặt đất hình thành bóng một khối ô vuông cửa sổ.
Cửa sổ không cao, chỉ tới bên hông, lấy chiều cao của người thường, đi ngang qua ngoài cửa sổ, khẳng định sẽ bị ánh trăng chiếu ở trên mặt đất, nhưng hắn cái gì cũng chưa thấy.
Cái này nói rõ, thứ đi ngang qua ngoài cửa sổ không có thân thể.
May mắn là, tiếng bước chân đi qua bên cửa sổ, chưa dừng lại, cũng chưa vào phòng, dần dần đi xa.
Phù... Trương Nguyên Thanh yên lặng nhẹ nhàng thở ra, tập trung tinh thần bắt giữ tiếng bước chân đi xa, nghe thấy nó bước vào sân, phát ra tiếng đạp cỏ hoang “soạt soạt”.
Sau đó ngừng lại, vài giây sau, tiếng bước chân một lần nữa vang lên.
Một lần này tiếng bước chân không phải bước đi đơn giản, mà là cất bước có được quy luật cùng tiết tấu nhất định.
Nó ở trong sân làm gì?
Trương Nguyên Thanh chống thân thể lạnh toát, có chút cố sức đứng lên, xuyên thấu qua cửa sổ giấy rách mướp, nhìn chăm chú ra bên ngoài.
Dưới ánh trăng, trong cỏ hoang, một đôi giày nhảy màu đỏ mới tinh, phong cách Tây, ở trong bóng đêm nhảy clacket*.
* thể loại nhảy múa dùng giày có đế cứng bằng gỗ hay kim loại gõ xuống sàn cứng nghe lách lách, nhịp nhàng, ăn khớp với điệu nhạc.
Đêm trăng, miếu hoang, giày nhảy màu đỏ, nhảy một mình.
Một màn này thoạt nhìn đã hoang đường quỷ dị, lại lộ ra một sự... cô độc khôn kể?
Trong miếu sơn thần đời Minh, sao có thể có một đôi giày nhảy phong cách Âu Mỹ?
Miếu đổ nát này càng lúc càng quỷ dị... Hắn lặng lẽ ngồi trở về, kiên nhẫn chờ đợi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, oán linh nằm úp trên vai sấp liên tục cướp dương khí của hắn, cảm giác cứng ngắc của thân thể càng lúc càng nặng, bả vai nhức mỏi biến thành đau đớn.
Hắn cảm giác còn tiếp tục như vậy, hoặc là dương khí chảy hết mà chết, hoặc là xương vai vỡ vụn chết bởi thương thế.
Trong đau đớn giày vò, vũ đạo trong sân biến mất.
Trương Nguyên Thanh vẫn chưa dám thò đầu, đợi một lát nữa, mới thật cẩn thận thò đầu, xuyên thấu qua cửa sổ quan sát trong sân.
Trong sân lấp đầy ánh trăng, cỏ hoang lẳng lặng đứng, đôi giày nhảy quỷ dị kia đã rời khỏi.
“Phù.”
Hắn như trút được gánh nặng phun ra một ngụm khí đυ.c, vừa định đứng lên, đầu gối trầm xuống, ngã ngồi xuống đất.
Sau khi thần kinh căng thẳng thả lỏng, adrenalin rút lui, hắn lúc này mới phát hiện trạng thái của mình còn tệ hơn trong tưởng tượng.
Bả vai nóng rát đau đớn, xương cốt giống như muốn vỡ ra, đầu gối cứng ngắc, máu tựa như đọng lại.
Run rẩy nắm lên gương đồng, trong tấm gương xám xịt, Trương Nguyên Thanh thấy sắc mặt mình trắng bệch, vẻ mặt uể oải, con ngươi ảm đạm. Đây nào phải người bình thường, rõ ràng là ma ốm dầu hết đèn tắt.
Trên vai, con oán linh môi đen sì kia, quỷ dị lặng lẽ nhìn chằm chằm hắn.
Còn tiếp tục như vậy nhất định phải chết không thể nghi ngờ, nhưng hắn có thể làm cái gì? Hắn cái gì cũng không thể chạm đến oán linh trên vai.
Xương vai đau đớn mãnh liệt, khiến hắn không thể không dựa vào bức tường để chống đỡ thân thể.
Nghiêng đầu nhìn nhìn thi hài công nhân tiền bối, tư thế một người một xác giống nhau như đúc.