Linh Cảnh Hành Giả

Chương 6: Thẻ Nhân Vật (1)

Điều tra viên văn phòng cảnh sát khu Khang Dương? Đơn vị anh họ công tác, tìm mình?

Trong lòng Trương Nguyên Thanh theo bản năng rùng mình, đang muốn đi đến cửa phòng ngủ nghe lén, bỗng nhớ tới cái gì, mở điện thoại di động, cắt bỏ ghi chép nói chuyện phiếm, ghi chép trò chuyện gửi cho anh Binh.

Lại lấy thư anh Binh viết cho hắn gấp lại, đặt ở phía dưới chậu hoa bên cửa sổ.

Lúc này mới yên tâm mở ra một khe hở, âm thầm quan sát.

Chỗ sảnh truyền đến tiếng bà ngoại không đáp mà hỏi ngược lại:

“Các anh tìm nó làm gì.”

Bà không mời điều tra viên đi vào, mà là chặn ở cửa.

“Chúng tôi cần hỏi cậu ấy một số việc, đây là giấy chứng nhận của chúng tôi.”

Nói chuyện là cô gái, giọng nói gợi cảm.

Ánh mắt bà ngoại thoáng dừng lại ở trên giấy chứng nhận, sau đó nhíu mày tránh đường.

Trương Nguyên Thanh mở ra cửa phòng đúng lúc, đánh giá điều tra viên tiến vào phòng khách.

Điều tra viên cầm đầu mặc trang phục chính thức màu đen, phối hợp áo sơmi trắng ghi lê đen, trong tay chống một cây gậy chống gỗ mun, khuôn mặt gầy, để hàng ria mép, tóc vuốt ngược cẩn thận tỉ mỉ.

Phong cách Ăng-lê nồng đậm này, cùng với hàng ria mép, làm người ta không tự giác nhớ tới Hoa kiều về nước thời đại dân quốc.

Bên trái quý ngài Hoa kiều là nữ điều tra viên trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, ngũ quan tràn đầy cảm giác lập thể, tựa như là con lai, khóe miệng cười mỉm, đôi mắt ngập nước linh động phi thường.

Nàng cao đại khái 175cm, có được đôi chân dài có thể so với siêu mẫu, mặc trang phục chính thống, cô gái vạt áo sơmi nhét vào trong lưng quần, phác thảo ra vòng eo mảnh mai cùng bộ ngực phồng lên, gọn gàng tinh xảo.

Vị điều tra viên cuối cùng kia, vẻ mặt chất phác, đeo kính đen, tóc hơi rối, rất có khí chất chuyên gia.

“Tôi là Trương Nguyên Thanh, các người tìm tôi có chuyện gì?”

Ở cùng lúc Trương Nguyên Thanh đánh giá bọn họ, điều tra viên cũng đang đánh giá người trẻ tuổi này.

Nữ điều tra viên con lai cười mỉm nói:

“Chúng tôi là điều tra viên văn phòng cảnh sát khu Khang Dương, có mấy vấn đề muốn hỏi cậu, mời phối hợp điều tra.”

“Được.”

Trương Nguyên Thanh dẫn bọn họ ngồi xuống ở sô pha phòng khách, bà ngoại rót cốc nước cho ba vị điều tra viên, sau đó vẻ mặt hoang mang nhìn chằm chằm cháu ngoại.

Bà không thể ngờ được được bé nhiệt tình sáng sủa giỏi kết giao, mình một tay nuôi lớn, sẽ bởi vì việc gì cần điều tra viên sở cảnh sát tới nhà hỏi.

Điều tra viên trẻ tuổi tóc rối, ánh mắt dại ra, lấy ra quyển sổ tay cùng bút, vặn nắp bút.

Người đàn ông tóc vuốt ngược ngồi ở trên sô pha, hai tay chống gậy, nghiêm mặt nói:

“Biết Lôi Nhất Binh không.”

Quả nhiên là đến vì chuyện anh Binh, đến nhanh như vậy... Trương Nguyên Thanh trả lời theo sự thật:

“Chúng tôi là bạn chơi từ nhỏ tới lớn, vì sao đột nhiên hỏi cái này.”

Trong lòng hắn hiện lên một sự nghi hoặc, anh họ là đội trưởng đội 2 văn phòng cảnh sát khu Khang Dương, ba vị điều tra viên này đã tới nhà, khẳng định từng điều tra bối cảnh gia đình hắn.

Theo lý thuyết, biết ghé thăm là người nhà đội trưởng đội 2 trong văn phòng cảnh sát, mọi người đều là đồng nghiệp, không nên thông báo, đánh tiếng trước?

Người lăn lộn thể chế, chút đạo lí đối nhân xử thế này cũng không hiểu?

Nhưng anh họ bên kia không có một chút động tĩnh, hiển nhiên là không biết, bằng không cho dù không đi theo tới đây, cũng sẽ gọi điện thoại thông báo hắn một lần.

“Ồ, bạn bè!”

Người đàn ông nhẹ nhàng đạp giày da bóng lộn một cái, nói không nhanh không chậm:

“Là như vậy, Lôi Nhất Binh mất tích rồi, văn phòng cảnh sát Hàng thành tỉnh Giang Nam bên kia liên lạc chúng tôi, nói tra được Lôi Nhất Binh ở buổi sáng trước khi mất tích, có gửi một gói đồ, người nhận là cậu.”

Ánh mắt hắn sâu thẳm như đầm nước chăm chú nhìn Trương Nguyên Thanh, giống như có thể nhìn thấu lòng người, “Có chuyện này không.”

Trương Nguyên Thanh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc mờ mịt: “Mất tích? Điều này sao có khả năng...”

Gã mọt sách làm việc ghi chép mở miệng nhắc nhở:

“Cậu chỉ cần trả lời có, hoặc là không có.”

“Có, ngay tại vừa rồi, tôi thu được một gói đồ, nhưng bên trên không có ghi tên người gửi, tôi còn nghi hoặc là ai gửi đồ cho tôi.” Trương Nguyên Thanh sắc mặt trầm trọng gật đầu.

Chuyện này phủ nhận vô dụng, sở cảnh sát đã có thể tra được chuyển phát, tra xét camera giám sát tiểu khu càng không nói chơi.

Người đàn ông tóc vuốt ngược gật gật đầu, hỏi:

“Trong bọc đồ là cái gì? Hy vọng cậu trả lời đúng sự thật, cái này đối với chúng tôi mà nói là manh mối cực kỳ quan trọng.”

Bà ngoại bên cạnh nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại nhịn không được lo lắng cho Lôi Nhất Binh.

Đứa nhỏ đó coi như là bà nhìn nó lớn lên, tuy đã chuyển nhà nhiều năm.