Sáng sớm, biệt thự.
Phòng họp cỡ lớn đủ để chứa ba mươi người, Phó Thanh Dương đảo qua hai bên bàn dài, ánh mắt bình tĩnh mà thâm thúy, tựa như tầng mây tích tụ bão táp.
Hắn dung mạo anh tuấn, có quý khí cùng ngạo khí của công tử thế gia, khi mặt không biểu cảm khí tràng cường đại, gây cho người ta áp lực tâm lý rất mạnh.
“Xuất động năm vị đội trưởng, mười mấy đội viên, cùng với mấy chục nhân viên trị an, nhưng vẫn để mê hoặc chi yêu chạy mất.” Phó Thanh Dương vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi cực kỳ thất vọng đối với các người.”
Hai bên bàn hội nghị dài, những người tham dự hành động lần này ngồi đó, năm vị đội trưởng cùng mười hai đội viên, Lý Đông Trạch và Quan Nhã cũng ở trong đó.
Đối mặt thủ trưởng cấp chấp sự phê bình, các đội trưởng cúi đầu, không dám lên tiếng.
Đại Cơ Bá muốn nói lại thôi, vẫn không nhịn được, thấp giọng nói:
“Phó bách phu trưởng, u Hướng Vinh tựa như bị lực lượng tà ác nào đó ô nhiễm, trở nên đặc biệt cường đại, cũng đặc biệt điên cuồng, đây là nguyên nhân chúng tôi thất thủ. Hơn nữa, bản thân mê hoặc chi yêu chính là nghề nghiệp đỉnh cấp...”
Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Thất bại chính là thất bại, bất cứ lý do nào, cũng là người nhu nhược lấy cớ từ chối thừa nhận mình thất bại.”
Ánh mắt hắn sắc bén đảo qua mọi người, các linh cảnh hành giả bên cạnh bàn không ai dám đối diện với hắn, ngoại trừ Quan Nhã.
Quan Nhã là cúi đầu nghịch móng tay, không tập trung.
Phó Thanh Dương tiếp tục nói:
“Bởi vì các người thất bại, sự kiện đã thăng cấp, một tên mê hoặc chi yêu bị thương nặng, từng bị lực lượng tà ác ô nhiễm, rất dễ dàng hoàn toàn mất khống chế, lấy sự tàn nhẫn của mê hoặc chi yêu, nhất định tạo thành lượng lớn thương vong.
“Nay toàn bộ tiểu đội linh cảnh hành giả thành phố Tùng Hải, toàn bộ tham dự đến trong điều tra, trong vòng ba ngày, nếu không thể đánh gục u Hướng Vinh, tất cả các người cút về huấn luyện doanh cho tôi.”
Lý Đông Trạch, Thanh Đằng, Đường Quốc Cường các đội trưởng, sắc mặt khó coi nhìn nhau.
Phó Thanh Dương cười nhạo nói:
“Đương nhiên, ở trên chuyện này, tôi cũng rất thất bại, bởi vì tôi có sự chờ mong sai lầm đối với các người, đánh giá cao năng lực của các người. Cho nên, trong ba ngày kế tiếp, tôi sẽ tự mình tham dự lùng bắt. u Hướng Vinh đã muốn tìm kiếm danh sách cùng chén thánh, mục tiêu của hắn khẳng định sẽ chuyển dời đến người nhà Triệu Anh Quân hoặc trên người phụ nữ có quan hệ thân mật, dọc theo tuyến này đi lùng bắt.”
Chợt đám cấp dưới gật đầu, hắn nhìn thoáng qua đồng hồ hàng hiệu, nói:
“Thời gian của các người không nhiều nữa, tan họp! Quan Nhã ở lại một chút.”
Hội nghị kéo dài rốt cuộc chấm dứt, giờ phút này đã qua giờ ăn.
Các linh cảnh hành giả có chút uể oải đứng dậy, hướng cuối bàn dài khom người, ngay ngắn có trật tự rời khỏi phòng họp.
Năm vị đội trưởng đi ở phía trước, Đại Cơ Bá cao 1m9 hạ giọng, cả giận nói:
“Tôi không phủ nhận mình thất bại, nhưng Phó bách phu trưởng không khỏi quá mức kiêu ngạo, hắn căn bản không ở hiện trường, không biết sự cường đại của u Hướng Vinh.”
Mặc quần áo bó sát, hắn sờ sờ vết chém thấm máu ở ngực, hầm hừ nói:
“Lúc chúng ta ở bên ngoài chém gϊếŧ, hắn ngồi ở trên sô pha thủ công tại biệt thự, uống rượu ngon, hút xì gà, hưởng thụ mấy em gái tai thỏ phục vụ.”
Đang nói, ba em gái tai thỏ bưng điểm tâm lên lầu, tiến vào phòng họp.
Phục vụ trong biệt thự, tất cả đều là em gái tai thỏ trẻ tuổi, dáng người cao gầy, dung mạo xinh đẹp.
Bạch Long vỗ nhẹ vào mông em gái tai thỏ một cái, hạ giọng:
“Tôi nghe nói, Phó bách phu trưởng ở trong Bạch Hổ binh chúng có được nhân khí cực cao, hắn là người duy nhất trong bốn đại công tử có thể cùng vị công tử kia của Xích Hỏa bang so sánh.”
Phó Thanh Dương là cuối năm ngoái từ thủ đô điều đến Tùng Hải, nghe nói xuống dưới rèn luyện vài năm, sau khi tích góp được tư cách và sự từng trải, lại về thủ đô, chính là nhân viên dự bị của đoàn trưởng lão.
Đại Cơ Bá vừa nghe, khẽ hừ, nói: “Lời đồn mà thôi, thiếu chủ của chúng ta mới là xuất sắc nhất trong một lứa trẻ của Ngũ Hành Minh.”
Thanh Đằng thì nhìn về phía Lý Đông Trạch, “Đội trưởng Lý thấy thế nào.”
Lý Đông Trạch ngậm một điếu thuốc lá, a một tiếng:
“Đương nhiên là vì có tiền, các người là nghĩ như vậy nhỉ.”
Chẳng lẽ không đúng? Đội trưởng khác liếc hắn một cái.
“Ngu xuẩn!”
Lý Đông Trạch chỉ chỉ đầu mình:
“Dùng cái não quả dưa không quá thông minh của các người cân nhắc một phen, thực đến một bước đó Phó bách phu trưởng nói, sự kiện ác liệt như thế, chung quy cần người chịu trách nhiệm chứ, chuyện lớn như vậy, về huấn luyện doanh là được?
“Phó bách phu trưởng nói bảo chúng ta cút về huấn luyện doanh, một ý tứ khác của câu này là, một khi xảy ra tình huống tệ nhất, toàn bộ trách nhiệm hắn gánh vác, chúng ta không cần bị cách chức, sẽ không bị truy cứu trách nhiệm, chỉ cần ở lại huấn luyện doanh ba tháng, cho dù chúng ta làm hỏng chuyện nghiêm trọng như vậy.”