Trương Nguyên Thanh không khỏi nhớ tới mọi thứ trải qua trong miếu sơn thần, lòng còn sợ hãi gật đầu: “Tôi biết rồi...”
“Đúng rồi, hiện trường xảy ra vụ án có tìm được DNA hung thủ không?” Trương Nguyên Thanh hỏi.
Quan Nhã lắc đầu.
Hung thủ đóng gói mang đi đời đời con cháu? Trương Nguyên Thanh có chút tiếc nuối, nếu nắm giữ ngàn vạn con cháu của hung thủ ở trong tay, giày khiêu vũ màu đỏ liền có thể hỗ trợ tìm được đối phương.
Lúc này, Lý Đông Trạch kết thúc suy nghĩ, hỏi:
“Cậu ở trong trí nhớ của Triệu Anh Quân còn nhìn thấy gì?”
“Có.” Trương Nguyên Thanh chỉ chờ hắn hỏi như vậy, vội nói:
“Hung thủ đang ép hỏi Triệu Anh Quân tung tích ‘chén thánh’ cùng ‘danh sách’.”
Chén thánh, danh sách... Quan Nhã và Lý Đông Trạch nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được mờ mịt.
Lý Đông Trạch nói:
“Chén thánh cùng danh sách, đại biểu cho cái gì?”
Trương Nguyên Thanh lắc đầu: “Trong trí nhớ không có tin tức tương quan chúng nó.”
Lý Đông Trạch suy nghĩ một lát, nhíu mày:
“Vụ án này so với chúng ta tưởng tượng còn phức tạp hơn, Triệu Anh Quân giấu diếm chúng ta không ít thứ nha.”
Hắn vỗ vỗ bả vai Trương Nguyên Thanh, khen:
“Làm rất khá, cậu đã tìm được manh mối quan trọng cho chúng tôi, chờ sau khi bắt, đánh gục hung thủ, tôi sẽ thỉnh công thay cậu. Ừm, đi theo Quan Nhã đi làm ghép mặt người, ghép ra bộ dáng hung thủ trước.”
“Vâng, đội trưởng.”
Trương Nguyên Thanh lập tức đi theo ngự tỷ chân dài ra ngoài.
“Đúng rồi...” Lý Đông Trạch gọi Quan Nhã lại, nói: “Đặt làm một bộ trang phục chính thức cho cậu ấy, về sau ở trong đơn vị mặc trang phục chính thức.”
Trương Nguyên Thanh vừa định nói tôi không thường đến, liền nghe Quan Nhã bên cạnh nói: “Vâng.”
Rời khỏi phòng để xác, Quan Nhã khẽ cười nói: “Về sau ở trong đơn vị nhất định phải mặc trang phục chính thức.”
Trương Nguyên Thanh khẽ gật đầu: “Tôi biết, công ty lớn yêu cầu rất nghiêm khắc đối với trang phục.”
Quan Nhã cười khanh khách: “Không, cái đó không quan hệ với tổ chức, là yêu cầu của đội trưởng, anh ta cảm thấy mặc quần áo thường ngày không đủ tao nhã.”
Cái đó và tao nhã có gì quan hệ... Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm trong lòng, nhưng ánh mắt đảo qua Quan Nhã chân dài ren đen, váy ngắn mông tròn, áo sơmi trắng vòng eo nhỏ, bỗng nhiên cảm thấy đội trưởng là đúng, người ta sống trên đời nên chú ý tao nhã.
Vừa đi, hắn vừa xem giao diện thuộc tính:
“Tên họ: Nguyên Thủy Thiên Tôn”
“Chủng tộc: Nhân loại”
“Nghề nghiệp: thần dạ du”
“Cấp bậc: 1”
“Kỹ năng: dạ du, phệ linh, thái âm chi linh”
“Điểm kinh nghiệm: 44%”
“Điểm đạo đức: 60(trị số mới bắt đầu)”
Điểm kinh nghiệm từ 42% tăng lên tới 44%, sau khi cắn nuốt linh thể, hắn liền phát hiện thân thể dâng lên dòng nước ấm, cả người thoải mái, lực thái âm như có tăng trưởng.
“Chị Quan Nhã, tôi tăng hai điểm kinh nghiệm?” Trương Nguyên Thanh vui sướиɠ nói.
Điểm kinh nghiệm tượng trưng cho thực lực, cùng là thần dạ du cấp 1, 1% điểm kinh nghiệm cùng 99% điểm kinh nghiệm, thực lực chênh lệch vô cùng cách xa.
Quan Nhã ngẩn ra một phen, “Ồ, đúng vậy, quả thật có chuyện như vậy, thần dạ du các người có thể thông qua hấp thu linh thể tăng lên điểm kinh nghiệm, nhưng, thần dạ du Thái Nhất Môn tựa như không thích làm như vậy, mỗi lần hỗ trợ hỏi linh, bọn họ luôn đen mặt, không tình nguyện, thái độ rất không tốt.”
“Vì sao?”
Người đẹp con lai lườm một cái xinh đẹp hơn nữa quyến rũ, “Chị làm sao biết, chị chỉ là một thám báo tay trói gà không chặt.”
Nói nhảm, thám báo không sở trường chiến đấu nữa, thuộc tính cơ sở cấp 2 cũng có thể nghiền áp mình nhỉ, hơn nữa sau khi thám báo cấp 4 chuyển chức, có được năng lực đơn binh tác chiến đáng sợ, tố chất thân thể giai đoạn Siêu Phàm khẳng định rất mạnh.
Trương Nguyên Thanh không tin: “Thật sự tay trói gà không chặt?”
Ánh mắt Quan Nhã khẽ đảo, liếc xuống đũng quần Trương Nguyên Thanh, cười mỉm nói:
“Chưa từng thử, nếu không chúng ta đi WC, cậu để chị luyện tay một chút.”
Trương Nguyên Thanh nói: “Chị đừng như vậy, tôi vẫn là đứa nhỏ.”
Hắn sau đó lấy ra điện thoại di động, nói: “Tối nay có rảnh không, tôi bây giờ liền lên mạng đặt khách sạn. Nếu không ngại, chị cũng có thể luyện squat một chút.”
“Ha ha ha, cậu thật hài hước.” Quan Nhã cười run rẩy hết cả người: “Nguyên Thủy, cậu thực nên đến đơn vị nhiều hơn, có cậu, chị về sau cũng sẽ không buồn.”
Hai người rời khỏi tòa nhà thủy tinh, tiến vào tòa nhà văn phòng cảnh sát, Quan Nhã ngựa quen đường cũ dẫn hắn đi vào phòng kỹ thuật.
Nhân viên phòng kỹ thuật sau khi cẩn thận hỏi đặc thù khuôn mặt hung thủ, tốn suốt hai giờ, rốt cuộc đại khái phục nguyên ra bộ dáng hung thủ.
Trương Nguyên Thanh xem xong, sờ cằm, nói:
“Có chút giống, nhưng lại cảm giác không quá giống.”
Lão Trương kỹ thuật viên kinh nghiệm phong phú, trầm ngâm một phen, nói: “Là ngũ quan hay khí chất?”
“Khí chất đi, khí chất hung thủ làm người ta cảm thấy rất hung ác.”