“Có vị đồng nghiệp bị gϊếŧ, chúng tôi cần thần dạ du cắn nuốt linh thể, thu hoạch ký ức đối phương, ừm, cái này cậu không có vấn đề chứ.” Lý Đông Trạch không quá yên tâm hỏi.
Ặc, hẳn là có thể nhỉ... Trương Nguyên Thanh nói: “Tôi thử xem?”
Cắn nuốt linh thể không khó, đây là kỹ năng thiên phú của thần dạ du, đầu óc nói cho hắn có thể, nhưng đọc lấy ký ức phương diện này, hắn dù sao chưa từng thật sự cắn nuốt linh thể, không có kinh nghiệm, cho nên không dám cam đoan.
“Vậy thì cứ thế.” Lý Đông Trạch không nhiều lời, tắt điện thoại.
Trương Nguyên Thanh cất điện thoại di động, đi bộ về phía cổng trường.
Vài phút sau, hắn dừng lại ở cổng trường, yên lặng chờ đợi Quan Nhã tới đón, đồng thời, Trương Nguyên Thanh phát hiện ven đường cách đó không xa, một cô bé mặc váy dài xếp li, xách túi hàng hiệu đứng ở ven đường, như là đang đợi người.
Từ Doanh Doanh?
Trương Nguyên Thanh đánh giá vị “hoa khôi lớp” này vài lần, đối phương ăn mặc rất chú ý, dây xích tay, vòng cổ, khuyên tai, túi xách thoạt nhìn đều giá trị xa xỉ, khác với đại bộ phận bạn học nữ trong trường học.
Nữ sinh gia cảnh bình thường, không mặc ra được loại cảm giác này.
Phát hiện ánh mắt Trương Nguyên Thanh, Từ Doanh Doanh mỉm cười, vừa vén lên sợi tóc thẳng sống lưng lên, bày ra tư thái động lòng người nhất, trong lòng vừa có chút cảm giác về sự ưu việt.
Nam sinh này diện mạo rất không tệ, cho nên cô theo bản năng bày ra vẻ đẹp của bản thân.
Nhưng mình bây giờ, đã sớm không ở cùng thế giới với sinh viên bình thường, cho nên trong lòng cô tràn đầy cảm giác về sự ưu việt.
Một thân trang sức này của mình, bằng với một năm phí sinh hoạt của sinh viên bình thường.
Lúc này, Từ Doanh Doanh nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu lam lái đến, chậm rãi đỗ lại trước cổng trường.
Cô gái lái xe mặc áo sơmi trắng gọn gàng, đeo kính râm, thấy không rõ mặt, nhưng cái cằm nhọn trắng nõn, khóe miệng tinh xảo như khắc, không khó nhìn ra đây là người đẹp có giá trị nhan sắc cao.
Từ Doanh Doanh mím môi, đổi cái tư thế, hướng logo túi xách hàng hiệu về phía xe thể thao.
Đồng thời, cô nhìn thấy Trương Nguyên Thanh chạy bước nhỏ tới gần xe thể thao, kéo mở cửa xe tiến vào trong xe.
Phú bà đạp chân ga, đưa phi công nghênh ngang rời đi.
Từ Doanh Doanh há hốc mồm, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Trong lúc nhất thời không phân biệt rõ vị bạn học nam này là con em nhà giàu khiêm tốn, hay là đồng nghiệp với mình—— sugar baby cùng phi công.
Văn phòng cảnh sát khu Khang Dương, phòng để xác.
Trương Nguyên Thanh đứng ở bên giường đặt xác, xốc lên vải trắng, một thi thể thảm thiết xuất hiện ở trước mắt.
Trên thân người chết trải rộng vết bầm cùng vết chém, miệng vết thương ở ngực máu thịt lật ra, nhìn ghê người.
Nếu là hai ngày trước, nhìn thấy một thi thể như vậy, Trương Nguyên Thanh khẳng định sẽ thấy không khoẻ, nhưng từng trải qua đòn hiểm của miếu sơn thần, thi thể đã không thể làm trong lòng hắn sinh ra gợn sóng quá lớn.
“Có thể bắt đầu rồi.”
Lý Đông Trạch chống gậy, ở một bên chờ mong nói.
Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, hắn đánh giá thi thể Triệu Anh Quân, cảm nhận được linh lưu lại trong thi thể lạnh như băng này đang dần dần sinh động, dần dần sống lại.
Khí tức của thần dạ du đối với linh thể có sức hấp dẫn trí mạng, có thể đánh thức linh ngủ say.
Hắn yên lặng điều động lực thái âm trong cơ thể, tròng trắng mắt cùng con ngươi bao trùm lên một tầng thuần màu đen, vươn tay, hướng tới thân thể Triệu Anh Quân chộp vào khoảng không một cái.
Chộp ra một cái bóng hư ảo.
Cái bóng này có ngũ quan của Triệu Anh Quân, nhưng vẻ mặt dại ra, ánh mắt trống rỗng.
Người ta sau khi chết, ý thức tiêu tán 90%, linh thể sẽ trở nên dại ra như vậy. Nếu ý thức tiêu tán, ký ức đương nhiên cũng sẽ không trọn vẹn, chỉ để lại một ít ký ức chấp niệm sâu.
Ký ức trước khi chết thường thường ấn tượng khắc sâu, hơn nữa cách cái chết rất gần, cho nên sẽ bảo lưu lại.
Sau khi kéo ra linh thể, Trương Nguyên Thanh đột nhiên bắt đầu sinh ra khát vọng “ăn”, hắn tự nhiên mà vậy há mồm, hít nhẹ một cái.
Linh thể Triệu Anh Quân hóa thành làn khói, bay vào trong miệng hắn.
Mi tâm căng lên đau đớn một phen, ý thức như bành trướng, có rất nhiều thứ không thuộc về mình lấp đầy vào.
…
Trương Nguyên Thanh nghe thấy tiếng thấp giọng khóc nức nở, tiếng gào thét ‘ô ô’, bên tai vang lên giọng nói hung ác âm trầm:
“Sự kiên nhẫn của ông mày không nhiều, mày tốt nhất ngoan ngoãn trả lời.”
Hắn biết mình đang đọc lấy ký ức cuối cùng của linh thể, chậm rãi “mở” mắt, cảnh vật xung quanh trở nên rõ ràng, đây là một gian phòng lớn trang hoàng hoa lệ.
Hắn ngã ngồi ở trên giường lớn mềm mại, cả người không mảnh vải, trên sàn vứt quần áo tán loạn, cùng với đồ lót nữ.
Cách bên người không xa, vị trí đầu giường, một cô gái trẻ tuổi cuộn mình, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tương tự, chân dài trắng nõn, bụng phẳng lì, bộ ngực cao ngất, khoe hết đường cong ngạo nhân của tuổi trẻ.
Tiếng nức nở chính là đến từ cô.