Linh Cảnh Hành Giả

Chương 60: Hung thủ (1)

“Khách sạn Triệu Anh Quân và người tình hẹn hò cũng không cố định, hung thủ lại có thể tìm được địa chỉ khách sạn, nắm được số phòng, nói rõ hắn đối với quỹ tích hành động của Triệu Anh Quân có hiểu biết nhất định, hoặc là người quen, hoặc là trải qua theo dõi thời gian dài.” Lý Đông Trạch nói:

“Hiểu biết ngươi nhất, vĩnh viễn là cô gái bên gối ngươi, chúng ta có lẽ có thể từ chỗ người tình của Triệu Anh Quân đạt được một ít manh mối.”

Các đội trưởng sắc mặt ngưng trọng gật đầu.

Lý Đông Trạch tiếp tục nói:

“Triệu Anh Quân trước khi chết từng bị tra hỏi cùng ngược đãi, các vị thử nghĩ một phen, hung thủ tra hỏi là cái gì? Hỏi ra cái gì? Mặc kệ hung thủ là báo thù hay nghề nghiệp tà ác, đây đều là vấn đề đáng giá chúng ta thận trọng đối đãi.”

Các đội trưởng đang ngồi khẽ biến sắc.

Nghề nghiệp tà ác cùng nghề nghiệp hợp pháp vẫn luôn là quan hệ như nước với lửa, săn gϊếŧ lẫn nhau, truy tung lẫn nhau.

Có thể khiến nghề nghiệp tà ác cảm thấy hứng thú, đương nhiên là tin tức, thậm chí địa điểm ẩn thân của các linh cảnh hành giả chính phủ.

Mà hung thủ nếu không phải nghề nghiệp tà ác, một vị linh cảnh hành giả cường đại mạo hiểm đắc tội tổ chức chính phủ, lẻn vào khách sạn tra hỏi, gϊếŧ người, chân tướng sau lưng có lẽ càng thêm phức tạp.

Thanh Đằng trầm giọng nói: “Chúng ta phải nhanh một chút bắt được hung thủ.”

Đại Cơ Bá nghe vậy, nhìn chung quanh một lần, nói: “Viên Đình sao chưa tới, để anh ta cắn nuốt linh thể Triệu Anh Quân, thu hoạch ký ức của Triệu Anh Quân, chúng ta liền có thể biết hung thủ là ai.”

Tầm quan trọng của thần dạ du có thể khống chế linh thể nháy mắt nổi bật ra.

Phó Thanh Dương lắc lắc đầu, nói:

“Hôm qua, Thái Nhất Môn triệu tập toàn bộ thần dạ du chính phủ tới thủ đô bàn việc, Viên Đình không ở Tùng Hải.”

Vẻ mặt hắn từ đầu tới đuôi đều rất bình tĩnh, giống như trời sập xuống cũng sẽ không hoảng.

Vào thủ đô bàn việc? Trong lòng mấy vị đội trưởng trầm xuống, nếu Viên Đình không có mặt, thần dạ du khu lớn khác khẳng định cũng không có mặt.

Thế này có phải quá trùng hợp hay không? Hung thủ sớm không động thủ, muộn không động thủ, cứ chọn ở thời điểm thần dạ du tập thể tới thủ đô.

Đại Cơ Bá cả giận nói: “Thái Nhất Môn làm sao vậy, sớm không họp muộn không họp, chọn lúc này? Chúng ta đã sớm nên bồi dưỡng thần dạ du của mình.”

Lý Đông Trạch bất đắc dĩ nói:

“Nhân quả quan hệ bị ngược rồi, là hung thủ chọn ở lúc này... Bỏ đi, cái này không quan trọng. Mọi người không cần lo lắng, chúng ta có thần dạ du của mình.”

Đúng vậy, thiếu chút nữa quên thằng nhóc đó.

Lời của Lý Đông Trạch, khiến các đội trưởng nhớ tới trong đội ngũ linh cảnh khu Khang Dương đã chiêu mộ được một vị thần dạ du, không cần hướng Thái Nhất Môn mượn người nữa.

Đại Cơ Bá lộ vẻ mặt vui mừng, lập tức nói: “Vậy còn chờ cái gì, mau liên hệ thằng nhóc đó, cho nên nói, vẫn là phải bồi dưỡng thần dạ du của mình, thời khắc mấu chốt người một nhà đáng tin nhất.”

Đội trưởng khác lông mày giãn ra.

Đại Cơ Bá nói có lý, tuy thần dạ du của Thái Nhất Môn ở trên chính sự trước giờ rất phối hợp, nhưng chung quy là người ngoài, dùng khẳng định không thuận tiện bằng người một nhà.

Lý Đông Trạch nhìn thoáng qua Phó Thanh Dương, thấy hắn khẽ gật đầu, lập tức lấy di động, đi ra khỏi phòng họp.

“Tôi đi liên hệ cậu ta một phen.”

Kết thúc tiết chuyên ngành buổi sáng, Trương Nguyên Thanh đeo túi sách rời khỏi phòng học, lớp buổi chiều hắn tính trốn, đi nơi làm việc của đội hai tiểu đội linh cảnh khu Khang Dương một chuyến.

Tương lai kết giao quan hệ các trọng tâm, đều cần chuyển dời đến tiểu đội linh cảnh.

Trương Nguyên Thanh không phải quá thích trường học, hứng thú đối với học tập cũng không phải quá lớn. Người trẻ tuổi Tùng Hải đều có loại lười nhác từ trong xương tủy, tính sói không đủ, khiếm khuyết có thừa.

Trên đời này chỉ có hai loại người sẽ va chạm, một loại là từ nhỏ bồi dưỡng ra thói quen tích cực hướng về phía trước, một loại là cuộc sống bức bách.

Sau khi trở thành linh cảnh hành giả, Trương Nguyên Thanh rốt cuộc tìm về tinh thần phấn đấu biến mất đã lâu.

Thứ nhất là tính mạng bức bách, thứ hai là có thể hoàn thành giấc mơ thiếu niên cầm kiếm hành tẩu giang hồ.

Linh cảnh tràn ngập nguy hiểm cùng quỷ dị, nhưng một khi nếm được ngon ngọt, liền không bao giờ cam tâm làm một người phàm nữa.

Tới dưới lầu, đang chuẩn bị đi quẹt thẻ một chiếc xe đạp công cộng, chuông điện thoại di động trong túi vang lên.

Là Lý Đông Trạch gọi tới.

“Đội trưởng?” Trương Nguyên Thanh nhận cuộc gọi.

“Cậu bây giờ ở đâu.” Lý Đông Trạch tốc độ nói cực nhanh, đi thẳng vào vấn đề.

“Ở trường học.”

“Đại học Tùng Hải phải không, tôi bây giờ bảo Quan Nhã tới đón cậu.”

Đón tôi? Trương Nguyên Thanh nghe ra sự vội vàng trong giọng nói Lý Đông Trạch, thử nói: “Chuyện gì?”