Linh Cảnh Hành Giả

Chương 56: Hội nghị thần dạ du (2)

Cô ta nếu là người thật, có thể từ trong linh cảnh bò ra tới tìm mình hay không... Trương Nguyên Thanh bị ý nghĩ của chính mình dọa.

“Chị Quan Nhã, tôi có cái vấn đề...”

Chuyện có thể hỏi, hắn chưa bao giờ tự mình thương tổn thần kinh đầu óc.

Quan Nhã quay đầu.

Trương Nguyên Thanh nói cho cô suy đoán của mình đối với Tam Đạo sơn nương nương.

“Đội trưởng hẳn là từng nói cho cậu, linh cảnh là xen vào giữa chân thật cùng hư ảo.” Lão Ti Cơ nâng lên cái chén, nhấp một ngụm, nói:

“Rất nhiều cảnh tượng trong linh cảnh, đều là căn cứ vào hiện thực mà tồn tại, ví dụ như “hồ chứa nước Lâm cảng”, “khu vui chơi Sương Thủy” các linh cảnh thí luyện thần dạ du này đều có thể ở trong hiện thực tìm được địa điểm đối ứng, nhưng trong hiện thực hiển nhiên không có mấy thứ này, bằng không đã sớm loạn rồi.”

Cho nên, tuy Tam Đạo sơn nương nương từng thật sự tồn tại, nhưng vị kia mình chứng kiến, là linh cảnh hư cấu ra? Trương Nguyên Thanh như trút được gánh nặng.

Bà già, ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại trong linh cảnh đi.

Thủ đô, sân bay Bắc Thủy Môn.

Viên Đình gầy gò ngồi ở trên ghế tựa rộng rãi của khoang thương gia, trang phục nghiêm chỉnh màu đen, áo sơmi màu đen, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, bộ dạng tinh anh giới làm ăn.

Hắn xuyên qua cửa sổ máy bay nhỏ hẹp, quan sát đèn đuốc vạn nhà bên dưới, lấp lánh rực rỡ.

Hôm nay vừa mới hướng tổ chức báo cáo tin tức đường hầm Xà Linh bị vượt qua, đến buổi chiều, hắn đã bị triệu hồi đến thủ đô.

Nhưng không liên quan gì tới đường hầm Xà Linh, lần này về thủ đô, là Thái Nhất môn chủ triệu tập thần dạ du phân tán ở trong phạm vi cả nước về thủ đô họp.

Hội nghị cỡ lớn giống như vậy, bình thường sẽ chỉ cử hành ở cuối mỗi năm, bởi vì khi đó thần dạ du các nơi cả nước cần tới thủ đô báo cáo công tác.

Nếu có ngoại lệ, nhất định là việc lớn.

Hy vọng không phải tin tức xấu... Viên Đình nhìn ánh đèn thành thị càng lúc càng gần, suy nghĩ ngàn vạn.

Máy bay vững vàng hạ cánh, Viên Đình xuống khỏi máy bay, kéo hành lý thẳng đến bãi đỗ xe ngầm tầng hai, ở nơi đó đi lên xe riêng.

Bốn mươi phút sau, xe riêng đến một khách sạn năm sao, Viên Đình để hành lý xong, vào thang máy tới phòng họp cỡ lớn tầng đỉnh.

Nơi này đang cử hành bữa tiệc, các quý ông quý bà mặc trang phục trường hợp chính thức màu đen, áo khoác màu đen, váy dài màu đen, bưng ly rượu xuyên qua giữa mỹ vị, nâng chén chuyện trò vui vẻ.

“Ồ, Viên đại đội trưởng đến rồi.”

Viên Đình mới từ trong khay của nhân viên phục vụ cầm lấy một ly rượu, liền thấy một người đàn ông mặc áo sơmi màu đen chào đón, tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt sáng ngời, đường nét khuôn mặt góc cạnh, dáng người là tam giác ngược tiêu chuẩn.

“Giản Ký!”

Viên Đình nhìn bạn tốt nghênh đón, lộ ra mỉm cười, “Đã lâu không gặp.”

“Mọi người chờ cậu đã lâu, đi đi đi, chào hỏi chút.”

Giản Ký đặt tay lên bả vai Viên Đình, ôm hắn tới trên bàn tiệc, bàn đã có sáu người ngồi, ba nam ba nữ, những người này đều là thần dạ du huấn luyện cùng khóa lúc Viên Đình mới vào Thái Nhất Môn.

Nay mọi người phân tán các nơi, đều đã là nhân vật cấp đội trưởng.

Sau khi hàn huyên vài câu đơn giản, Viên Đình thăm dò nói:

“Lần này môn chủ triệu tập mọi người vào kinh là vì chuyện gì?”

Dương Thiến tóc đuôi ngựa, mặc áo da váy da mím môi, thấp giọng nói:

“Chúng tôi vừa rồi đang bàn luận đề tài này, chỉ biết là cấp bậc giữ bí mật rất cao, ngay cả chấp sự cũng không biết.”

Cô dáng người thướt tha, tóc gọn gàng, không trang điểm không đeo trang sức, oai hùng hiên ngang.

Chấp sự cũng không có tư cách biết? Viên Đình khẽ gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Giản Ký cười nâng ly, “Đợi lát nữa hội nghị bắt đầu tự nhiên sẽ biết, bây giờ nghĩ những thứ này vô dụng. Đúng rồi, gần đây có việc gì thú vị không?”

Dương Thiến tràn đầy ngổ ngáo cười nói:

“Chỗ tôi trái lại có một việc thú vị, đoạn thời gian trước, con trưởng Hạ Hầu gia vùng duyên hải bị cung chủ “Chỉ Sát cung” đánh phế đi, nghe nói khi trưởng bối Hạ Hầu gia chạy tới hiện trường, đã sắp không trụ được nữa.

“Tuy dùng sinh mệnh nguyên dịch cứu về, nhưng cũng tổn thương nguyên khí rất lớn, nhắm chừng một đoạn thời gian rất dài không dám ra ngoài, mà nếu sắp tới có nhiệm vụ linh cảnh, vậy hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.”

“Chỉ Sát cung?” Một bạn học nam nhìn về phía Viên Đình: “Nếu nhớ không lầm, đây là tổ chức linh cảnh hành giả khu Tùng Hải, sao lại va chạm với Hạ Hầu gia.”

Viên Đình lắc đầu nói: “Người Chỉ Sát cung tính cách đều rất cực đoan, đặc biệt là vị cung chủ kia, cực kỳ điên cuồng, bọn họ cấu xé với ai cũng không cần bất ngờ. Nhưng thái độ đối với tổ chức chính phủ coi như thân thiện, bình thường cũng an phận.”

Dương Thiến cảm khái nói: “Vị cung chủ kia là linh cảnh hành giả đẳng cấp cao, chấp sự cũng chưa chắc là đối thủ của cô ta, nhân vật như vậy chỉ cần không quá phận, mở một mắt nhắm một mắt là được rồi.”