Hạ Trì cứ nhất quyết muốn đưa Tô Tinh về nhà, hay nói cách khác là phải tiêu thực.
Tô Tinh không lay chuyển được hắn, đành phải ngầm đồng ý.
Thường ngày cậu vẫn hay đi bộ về trên những con đường nhỏ hẹp bẩn thỉu, nhưng lần này đưa Hạ Trì đi đường vòng rộng rãi hơn.
Cậu cảm thấy vẫn nên giữ thể diện trước mặt bọn Hạ Trì, một chút là đủ rồi, để bọn họ thấy rằng thật ra cậu cũng không đáng thương tới vậy.
Bước tới địa phận khu Như Ý, hai bên đèn đường có sáng hay không đã trở thành một bài toán xác suất, mặt đường lồi lõm gồ ghề, sơ sảy một chút thôi là có thể dẫm vào vũng nước đen sì.
Có vài người lởn vởn hai bên đường, nhìn đã biết là lưu manh, nhưng kiểu lưu manh vô lại này không giống như bọn Lý Lãng Lông xanh tự xưng, hơn nữa sát khí đầy mình, Hạ Trì cảnh giác kéo Tô Tinh ra phía sau mình.
Tô Tinh vỗ vai hắn: “Không phải căng thẳng, đều là người quen cũ của tôi, bọn họ không dám đυ.ng tới tôi, cũng không đánh lại tôi.”
Khi tới tầng dưới, Tô Tinh chỉ vào tòa tập thể, nói: “Tới rồi, tôi ở tầng hai.”
Hạ Trì nhìn những mảng tường loang lổ và hành lang tối tăm của tòa tập thể, cố gắng kiểm soát sắc mặt mình thoải mái một chút, hắn nói: “Mai là thứ bảy, cậu nghỉ sớm một chút… Bây giờ cũng không còn sớm nữa, cậu ngủ dậy muộn một chút, ngủ nướng cũng được, ầy không được, vẫn phải ăn sáng, ăn xong sớm rồi ngủ tiếp…”
Tô Tinh ngắt lời hắn: “Được rồi, mau về đi. Đi theo đường cũ là được, nếu những người kia chặn cậu thì cứ nói tên tôi.”
Hạ Trì cười ‘xì’ một tiếng: “Được, tên ngài đây là giấy thông hành khu vực này phải không?”
Tô Tinh giả vờ đá hắn: “Đừng lảm nhảm nữa, mau về đi.”
Mãi cho tới khi thấy bóng dáng Hạ Trì đã quẹo ra đầu hẻm, Tô Tinh mới xoay người bước lên tầng.
Mở cửa, trong nhà không bật đèn, không biết Tô Hồng có ở nhà không. Cậu thay giày, mò mẫm bước về phòng mình.
“Nhóc đẹp trai kia là ai đấy?”
Giọng nói của Tô Hồng vang lên trong bóng tối.
Tô Tinh khựng lại, bật đèn lên thấy Tô Hồng đang dựa vào cửa sổ.
Bà đã tẩy trang để mặt mộc, mặc một bộ áo ngủ vải bông họa tiết hoa cỏ, gợi cho Tô Tinh một cảm giác thân thuộc đã từ rất lâu.
“Một người bạn.” Tô Tinh trả lời.
“Bạn?” Ngón tay Tô Hồng xoắn lọn tóc, nghiền ngẫm nói: “Mày còn có loại bạn như thế à? Vừa cao vừa đẹp trai lại còn có tiền, cả người đều là hàng hiệu.”
Tô Tinh tới bồn rửa bát, tạt một vốc nước lên mặt.
“Nó có biết mày là Omega không?” Tô Hồng hỏi.
Tô Tinh rút một tờ giấy ăn lau mặt, vô cảm nói: “Biết thì thế nào, không biết thì thế nào.”
“Đúng là đứa nhỏ ngốc nghếch.” Tô Hồng bật cười, cười tới mức tóc vén sau hai tai xõa tung ra trước mặt, “Nếu nó không biết thì đừng bao giờ để nó biết, nếu nó biết thì nhanh chóng tránh xa nó ra.”
Tô Tinh nhíu mày, không đáp lời bà nói, xoay người bước vào phòng mình.
Tô Hồng nói sau lưng cậu như thể một mình bà nghe: “Nói thế thì một người đàn ông tiếp cận Omega — đặc biệt là một Omega lớn lên rất đẹp thì chỉ có một mục đích, đó là muốn chiếm đoạt người kia.”
Tô Tinh đứng lại, bình tĩnh nói: “Không phải.”
Tô Hồng hừ một tiếng: “Mày thì biết cái gì?”
“Tôi biết,” Tô Tinh cũng không quay đầu lại, “Bố tôi không làm như vậy với bà.”
Cậu trở về phòng mình đóng cửa lại, mới vậy đã nghe thấy tiếng cười của Tô Hồng ở bên ngoài. Bà cười phá lên, dùng hết sức để cười, nghe gần như là gào khóc.
—–
Ngày hôm sau, Tô Tinh ngủ tới mười hai giờ trưa mới rời giường, Tô Hồng vẫn chưa ngủ dậy. Cậu lấy từ tủ lạnh ra một túi sủi cảo đông lạnh lấp đầy bụng rỗng, buổi chiều giúp hai học sinh lớp tám Trung học cơ sở số 6 làm bài tập, bọn họ chụp ảnh đề bài gửi cậu, cậu ghi đáp án ra giấy rồi chụp ảnh gửi lại.
Một đề thi hai mươi đồng, một buổi chiều cậu làm bốn đề, hai đề Vật lí hai đề Hóa học, kiếm được tám mươi đồng.
Tới năm giờ rưỡi cậu úp một hộp mì Khang sư phụ, ăn qua loa hai miếng rồi bước ra khỏi cửa. Tới bờ đê sông đã sáu giờ mười phút, sắp xếp bàn ghế đúng vị trí, quét dọn vệ sinh một chút, khách khứa lục tục kéo tới.
Thứ bảy là ngày bận nhất cả tuần, Tô Tinh chạy tới chạy lui chân không chạm đất từ trong ra ngoài, chưa tới tám giờ, năm mươi két bia trữ trong nhà kho nhỏ đã dần vơi đi.
“Này phục vụ!” Có một bàn gọi cậu, “Bàn này thêm ba két bia!”
“Tới đây!”
“Anh trai ây, bàn tôi gọi thêm năm mươi xiên sụn gà đã lên chưa!”
“Được!”
“Cậu gì ơi, cá nướng bàn tôi gọi cũng lâu rồi đó? Lên món ngay đi chứ!”
“Xin lỗi, tôi giục nhà bếp ngay.”
Việc nhiều không đếm xuể, Tô Tinh chồng ba két bia lên nhau, hít sâu một hơi, tiếng trống cổ vũ tinh thần(1) muốn bê cả ba một lần, nhưng ba két bia quả nhiên rất nặng. Cậu nghiến răng bước ra ngoài, chưa bước ra khỏi cửa kho hàng bỗng nhiên một đôi tay mạnh mẽ vươn tới đây, nâng ba két bia từ trên tay cậu.
(1) Tiếng trống cổ vũ tinh thần (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.)
“Anh Tinh, anh còn khiêng ba két một lần với thân thể nhỏ bé này cơ à? Đúng là làm thằng em đây mở mang tầm mắt!”
Hạ Trì liếc nhìn trêu ghẹo cậu.
Tô Tinh ngạc nhiên: “Sao cậu lại…”
Hạ Trì: “Bia bàn số mấy?”
Tô Tinh: “Tại sao cậu…”
Hạ Trì nhướng mày: “Tôi có khỏe tới đâu cũng khiêng không nổi mấy cái thùng to như thế này lâu, bàn số mấy?”
“Số sáu.”
“Được rồi!” Hạ Trì vác bia tới bàn số sáu, đặt xuống dưới đất, vỗ tay, “Mọi người ăn no rượu say nhá.”
Nói xong hắn tới trước quầy cầm quyển sổ nhỏ của Tô Tinh lên nhìn từ trên xuống, lẩm bẩm: “Bàn một năm mươi xiên sụn gà, bàn bốn hai cá nướng, một thì là một siêu cay, bàn mười hai…”
Tô Tinh cau mày, giật quyển sổ từ tay hắn đập xuống bàn, hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi cũng tới làm thêm,” Hạ Trì nói rồi hét vào phòng bếp phía sau, “có phải không ông chủ?”
Ông chủ đang bận chế biến món cá nướng, khắp người toàn là mồ hôi, anh ta quay đầu nói: “Đúng vậy, mới tới.”
Tô Tinh ngập ngừng, nói: “Cậu không cần…”
“Không cần cái gì,” Hạ Trì cẩm quyển sổ nhỏ vỗ nhẹ lên trán cậu, “Học sinh giỏi được phép đốt lửa mà học sinh ngu bọn tôi không được đốt đèn à?”
Ông chủ hô một câu: “Cá nướng được rồi!”
“Tới đây!” Hạ Trì đáp lời, đi vào phòng bếp lấy cá nướng.
Tô Tinh cúi đầu, khẽ mỉm cười.
Trong phòng bếp ông chủ đang xử lí một nồi ếch đồng, cầm khăn treo trên cổ lau trán, thò đầu quan sát thì thấy chàng trai mới tới còn cần mẫn hơn cả Tô Tinh, khách yêu cầu gì hắn còn chạy tới nhanh hơn cả Tô Tinh.
Kì quặc, giới trẻ bây giờ quá kì quặc.
Lúc thanh toán ngày hôm qua, chàng trai này nói hắn cũng muốn làm thêm ở chỗ này, tám giờ tối hàng ngày sẽ tới, không cần trả tiền lương, chỉ cần để hắn tới làm là được.
Ông chủ nghĩ tới nghĩ lui nghĩ không ra, có lẽ là thời kì nổi loạn của thiếu gia nhà giàu tới, ra ngoài mua vui.
—–
Lúc chín giờ một nhóm người lại kéo tới, bọn Lý Lãng Lông xanh khiêng một cái bao tải to, hùng hùng hổ hổ nối đuôi nhau tới bờ đê sông, y hệt vào nhà cướp của.
Tụt lại phía sau hàng có một mắt kính nhỏ, Tô Tinh nhìn kĩ, Chu Cẩn Ngôn cũng tới.
Bọn họ tới trước cửa quán BBQ Anh Em, trước tiên cười đùa cợt nhả chào Tô Tinh, chưa đầy mấy giây sau phát hiện Hạ Trì đeo tạp dề màu hồng nhạt.
Lý Lãng ngạc nhiên há hốc mồm: “Lão, lão đại? Sao mày cũng tới?”
“** má?” Kha Nhạc Nhạc nhanh tay lấy điện thoại ra chụp ảnh, “Lão đại hường phấn, chụp con ảnh kỉ niệm nào!”
Hạ Trì vừa lau bàn vừa nói: “Tao còn chưa hỏi bọn mày thì thôi? Tới đây làm gì?”
Lông xanh xốc bao tải lớn đang khiêng trên vai: “Tới bán hàng rong!”
Mấy nữ sinh tìm một khoảnh đất nhỏ trống, Kha Nhạc Nhạc đem hai tấm thảm picnic từ nhà tới trải trên mặt đất. Lông xanh đổ tất cả đồ đạc trong bao tải lên tấm thảm, bên trong hầm bà lằng đủ thứ, vòng hoa đổ sỉ, súng nhựa bắn nước, máy thổi bong bóng, …
Khi một vài người ngồi xếp bằng trước bãi hàng, Lông xanh bắt đầu hô to: “Bán đây! Bán đây! Ở đây chúng tôi cái gì cũng có!”
Tô Tinh: “…”
Hạ Trì: “… Cứ chào hàng kiểu đấy thảo nào cũng bị tổ chức phòng chống mại da^ʍ theo dõi chết mày.”
Kha Nhạc Nhạc phản ứng lại, đánh Lông xanh túi bụi.
Lông xanh vừa trốn vừa nói: “Sai rồi sai rồi anh sai rồi! Đại tiểu thư tha anh!”
Tô Tinh xách xô và cây lau nhìn bọn Lý Lãng, vậy mà lại có chút lúng túng.
Cậu đã bị bạo lực, cười nhạo, nhục nhã đã quá lâu rồi, không biết nên đối diện với ý tốt của người khác như thế nào nữa. Cảm giác này tựa như được ngâm mình trong làn nước suối ấm áp, nhưng cơn cứng đờ toàn thân mãi không dứt.
Hạ Trì thấy vậy nhếch miệng cười, sau đó buông giẻ xuống khoác vai cậu, nói: “Cứ mặc kệ chúng nó, dù gì chúng nó ở nhà cũng không học hành gì. Thà tới đây bày sạp bán hàng còn hơn là tới quán net hay đi nhảy nhót, hoạt động ngoại khóa tích cực thế lại còn!”
“Ừm, cảm ơn.” Tô Tinh thấp giọng nói.
Hạ Trì giả bộ không nghe thấy, ngoáy lỗ tai hỏi: “Cái gì cơ?”
Tô Tinh giẫm lên chân hắn.
—–
Quán nướng bên này đã đóng cửa dọn hàng nhưng mấy thứ đồ bên kia của Lý Lãng chẳng bán được bao nhiêu. Lông xanh dồn đồ lại vào trong bao tải to, bám lấy Tô Tinh bảo cho bọn họ mở rộng địa bàn vào quán, ngày mai lại tới bày hàng tiếp, bày tới khi nào bán hết mới thôi.
Tô Tinh xách bao tải vào kho hàng, lạnh lùng nói: “… Không có mùa xuân đó đâu.”
Lông xanh: “Sẽ có.”
Tô Tinh: “Sẽ không?”
Lông xanh: “Tại sao lại không?”
Tô Tinh: “… Vốn dĩ sẽ không.”
Hạ Trì dở khóc dở cười đi tới giữa hai người bọn họ: “Học sinh tiểu học đấu võ mồm à? Lại đây, anh Hạ Trì làm trọng tài cho hai đứa.”
Tô Tinh có chút xấu hổ, như thể chỉ số thông minh của mình đã bị kéo xuống ngang hàng với Lông xanh.
Cậu sờ mũi mình, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hạ Trì móc từ trong bao tải một cái máy thổi bong bóng, đuổi theo phía sau Tô Tinh ấn ấn, vừa ấn vừa kêu: “Bạn nhỏ Tô Tinh mau tới đây! Bắt được anh anh đưa máy thổi bong bóng cho nè!”
Tô Tinh cũng không quay đầu lại, ném cho hắn hai chữ: “Não tàn.”
Bọn Lý Lãng Ngô Siêu cũng trưng bộ mặt não tàn nhìn Hạ Trì. Hạ Trì hắng giọng rồi nhét máy thổi bong bóng vào túi quần, cố vớt vát lại chút hình tượng của đại ca, nén giọng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?!”
Một nhóm người ngồi trên bờ đê. Đã hơn hai giờ sáng, gió thổi sóng nước vang lên tiếng va đập rõ ràng.
Hạ Trì và Chu Cẩn Ngôn một trái một phải ngồi cạnh Tô Tinh, tay Hạ Trì đặt lên vai Tô Tinh, miệng ngâm nga bài hát nhảm nhí.
Chu Cẩn Ngôn nhích lại gần Tô Tinh, nói: “A Tinh, mình lén trốn ra đó, chưa bao giờ ở ngoài muộn như vậy luôn.”
Lý Lãng hỏi cậu: “Sướиɠ không?”
“Sướиɠ!” Hai mắt Chu Cẩn Ngôn sáng rực, hô to một tiếng về phía con sông, “Sướиɠ – cực – kì!”
Ngô Siêu đang chơi đoán số với Lông xanh, Kha Nhạc Nhạc đang tám chuyện với mấy nữ sinh về mấy bộ drama Hàn Quốc đang hot.
Hạ Trì vẫn đang trầm giọng ngâm nga một bài hát, Tô Tinh quay đầu nhìn hắn, chiếc răng hổ nhòn nhọn tăng thêm vài phần đáng yêu dịu dàng cho vẻ ngoài quá mức cứng rắn của hắn.
“Hát gì vậy?” Tô Tinh hỏi.
Hạ Trì cười nói: “Lại gần chút thì nói cho cậu.”
Tô Tinh ghé qua, Hạ Trì áp sát tai cậu, âm thanh trầm thấp.
Tiếng hát của hắn giữa đêm tháng mười bên bờ đê sông này, êm dịu như màn đêm dày đặc khó phai.
Lấp la lấp lánh từng chút một, bầu trời muôn vàn vì sao nhỏ.