**Editor: Hye Jin**
Cam Cẩn Thần sửng sốt, đột nhiên nhận ra lời nói của mình có chút nặng nề, vội vàng sửa lại: " Tôi không phải nói cậu...."
Cam Cẩn Thần nói, lại tự giễu một chút, lời nói bây giờ thật vô dụng, huống hồ hiện tại hai người giống như đại minh tinh làm người khác chú ý, vừa nãy chính cậu kích động, vội vội vàng vàng đi tìm Cảnh Vân Chiêu thật không nên.
"Cậu định xử lý thế nào?" Cam Cẩn Thần chỉ cảm thấy chua xót, đối với Cảnh Vân Chiêu cậu ấy cũng không tín nhiệm lắm.
Nếu cậu ấy thật sự có thể xử lý tốt lời đồn, cũng không đến mức thanh danh kém như vậy đúng không?
"Cậu cứ chờ xem kết quả là được." Cảnh Vân Chiêu chỉ nói qua loa làm người ta mù mờ không rõ, nhưng Cam Cẩn Thần thấy rõ ánh mắt cô trong trẻo kiên định, trong lòng an tâm một chút, đành phải gật gật đầu.
Trước khi rời đi còn định an ủi Cảnh Vân Chiêu hai câu, nhưng nhìn thấy gương mặt không có chút biểu tình dư thừa của cô, lời nói trong nghẹn lại trong lòng nữa câu cũng không nói lên lời.
Sao trên thế giới lại có người kì quái như vậy? Rõ ràng ở cạnh Tô Sở Cảnh Vân Chiêu rất ôn hòa, chẳng lẽ là chán ghét cậu?
"Thế nào? Họ Cam kia nói gì vậy?" Cam Cẩn Thần vừa đi, Tiêu Hải Thanh liền kề vai sát cánh hỏi.
Ánh mắt Cảnh Vân Chiêu có chút âm trầm: " Hải Thanh, tớ muốn tìm một vài người." Tiêu Hải Thanh nhìn thái độ nghiêm túc của Cảnh Vân Chiêu, lông mày tức khắc nhíu lại: " Cậu nói, tớ ở bên ngoài không ít bạn bè, cậu muốn loại gì?"
Cảnh Vân Chiêu mở miệng nói cô muốn người, trừ mấy tên côn đồ kia không còn ai khác.
Tiêu Hải Thanh không tính là thiên kim tiểu thư, gia cảnh tuy rằng không tồi, nhưng mẹ qua đời chưa tới ba năm bố đã cưới vợ mới, dựa vào người phụ nữ kia tích góp gia nghiệp, hiện tại đúng lúc sự nghiệp đang thăng hoa nhất, chắc chắn không rảnh mà quản cô. Mẹ kế cô đối với cô cũng không hẳn là nghiêm khắc, nhưng lại nuôi thả, cấp cho đủ tiền nhưng không hề chào đón cô về nhà bao giờ, cô ở bên ngoài quen không ít bạn bè, nhưng bạn bè hơn một nửa là kiểu làm cho người khác có cảm giác sỉ nhục, cho nên những việc đó, cô chưa bao giờ nói cho Cảnh Vân Chiêu nghe.
Lời tuy chưa nói, nhưng trong lòng Cảnh Vân Chiêu luôn rõ ràng.
Không chỉ mỗi cô, tất cả các bạn học khác đều biết Tiêu Hải Thanh không dễ chọc, chỉ là không dám nói lời bậy bạ bàn tán thôi. Nếu cô muốn làm, sẽ không bao giờ để người bên cạnh của mình lưu lại nhược điểm bất lợi.
Cảnh Vân Chiêu nói rất nhỏ, Tiêu Hải Thanh hiểu ý gật đầu: "Tớ có người thích hợp, tên là Hoa Tặc, tuy tham lam nhưng cũng tương đối có đạo nghĩa, đồng ý làm việc khẳng định sẽ làm, có thể tín nhiệm, bất quá người này làm việc hơi mạnh tay, nói trắng ra là, rất tàn nhẫn, chỉ cần cho đủ tiền, việc gì cũng dám làm, nhưng nếu là làm việc lớn, hắn ta nhất định cũng sẽ phái người điều tra thân phận cậu."
Nói trắng ra là, tốt nhất cũng không cần làm quá.
Cảnh Vân Chiêu căn bản không nghĩ sẽ làm chuyện này quá to, rốt cuộc kiếp trước cô đã từng ngồi tù, biết rõ tư vị này, trước mắt chính mình chưa có thực lực, cô sẽ không vì việc nhỏ này tự làm mình rơi vào nguy hiểm lớn.
Cô chỉ muốn gậy ông đập lưng ông mà thôi.
Kiều Hồng Diệp làm cô thân bại danh liệt, cô liền muốn cho Kiều Hồng Diệp chậm rãi cảm thụ một chút cảm giác chịu đựng những lời đồn đại vớ vẩn của cô kiếp trước, đem thứ mà cô ta quan tâm nhất lấy đi.
Cảnh Vân Chiêu quyết định, Tiêu Hải Thanh liền lấy điện thoại đưa cho cô một dãy số điện thoại.
Đêm đó, Cảnh Vân Chiêu mua một cái sim rác, gọi điện, lúc sau truyền đến giọng nam khàn khàn.
"Xin chào, Hoa Tặc phải không? Tôi có việc, nhận hay không?"
Thanh âm Cảnh Vân Chiêu vốn mang theo một chút từ tính, không phải rất sắc nhọn, khi cố gắng đè ép thanh âm, nghe tuy rằng tuổi trẻ, nhưng không phân rõ nam nữ.
Từ âm thanh đối phương Cảnh Vân Chiêu đại khái có thể đoán, người này hẳn là trên dưới ba mươi tuổi, có chút trầm tĩnh, trong miệng đang hút thuốc lá, từ bên này di động còn có thể nghe thấy thanh âm nhả vòng khói.
"Mục tiêu." Thái độ Hoa Tặc nhàn nhã, giống như đang nghiền ngẫm.
"Một nữ sinh mà thôi, chỉ cần các người theo dõi, chụp lại toàn bộ hành vi khác thường là được." Cảnh Vân Chiêu trả lời.
"Không cần sâu thêm một bước?" Hoa Tặc đối với yêu cầu như vậy hiển nhiên không có hứng thú, mấy việc nho nhỏ thế này, phỏng chừng cũng chẳng được bao nhiêu tiền.
Cảnh Vân Chiêu sao có thể không nghe ra ý tứ đối phương, nhưng tuy rằng cô cùng Kiều Hồng Diệp có thù oán, nhưng nếu như theo lời Hoa Tặc sâu thêm một bước, đối với cô căn bản không có chỗ tốt, cho nên trực tiếp cự tuyệt:
"Không cần, theo lời tôi nói, tiền đặt cọc hai vạn, sau khi xong việc cho thêm ba vạn."
Đối phương nghe giá cả ngây ra một lúc, Cảnh Vân Chiêu không nghe thấy tiếng hút thuốc nữa: " Tốt, đem tư liệu mục tiêu gửi qua tin nhắn cho tôi."
Cảnh Vân Chiêu tắt điện thoại dựa theo yêu cầu Hoa Tặc hoàn thành.
Chờ nhận được tin nhắn xác nhận của đối phương, lúc này mới chuyển khoản qua.
Lúc này Cảnh Vân Chiêu không hề hay biết Hoa Tặc đang nghiền ngẫm nhìn di động cái tên Kiều Hồng Diệp này, ánh mắt trợn ngược, trong miệng phát ra thanh âm "tấm tắc".
"Hoa ca vui vậy sao? Có chuyện tốt sao?" Một người đàn ông đi qua bên cạnh, duỗi đầu nhìn xong còn vui vẻ hơn:
"Ô, đây không phải bạn gái nhỏ của Tào Hành hay sao? Tên Tào Hành kia trốn lâu thật, nếu không phải vì đạo nghĩa, chúng ta đã sớm tìm tiểu nha đầu này nói chuyện, sao rồi, hiện tại muốn phá giới?"
Cả lũ lăn lộn đã lâu, làm không ít chuyện xấu, nhưng vì an toàn cũng vì một chút lương tâm, rất ít xuống tay với học sinh, trừ khi có người ra giá cao.
Nhưng Tào Hành là ngoại lệ trước kia nhiều lần vì Kiều Hồng Diệp ra tay, sau đó còn mang theo mấy huynh đệ từ cổng trường uy hϊếp một nữ sinh, nếu thành công thì không nói, nhưng lại còn mất cả người lẫn của, còn đem mấy huynh đệ đưa vào tù.
Mà Tào Hành cũng lẩn trốn, nếu không phải gia sản hắn ta bị khống chế, không thôi thì cũng đã sớm xa chạy cao bay.
"Phá giới cái gì? Đây là mục tiêu mới của chúng ta, năm vạn chỉ cần theo dõi, chụp ít ảnh chụp lung tung, có thằng ngu mới không nhận!"
Hoa Tặc trắng mắt liếc đối phương một cái: " Buổi sáng thứ hai liền động thủ, nha đầu này trước kia chúng ta đã ngứa mắt, nhân cơ hội này cũng muốn giáo huấn một chút!"
Lúc này trong một khách sạn nhỏ Kiều Hồng Diệp hung hăng hắt xì một cái.
Hôm nay là thứ sáu, đang lẽ cô ta đang về nhà nghỉ ngơi, thả lỏng, không thì đi du xuân với bạn bè, cô lại vì yêu cầu của Kiều Úy Dân bắt buộc phải ở lại huyện thành, lại lo lắng bị các bạn học chú ý tới, nên chỉ có thể tìm một khách sạn nhỏ gần chung cư ôn hinh oa uyển để tiện bề theo dõi.
" Phanh phanh phanh!" Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
Kiều Hồng Diệp trong lòng nhảy dựng, hơi phân vân, nửa đêm như thế này ai lại đến?
Cẩn thận đi tới trước cửa, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến một thanh âm quen thuộc: " Mở cửa, là tôi!"
Tào Hành!? Sao hắn ta lại tới!
Trước kia mấy tên côn đồ chặn đường Cảnh Vân Chiêu bị bắt, chỉ duy độc Tào Hành chạy thoát, cô cho rằng Tào Hành đã cao chạy xa bay rồi, thế mà hắn ta còn ở huyện thành, thậm chí.... Thậm chí còn tìm được cô?
Kiều Hồng Diệp nhịn không được hơi hoảng loạn, nhưng trong lòng rõ ràng, Tào Hành tính tình tàn bạo, nếu cô chọc hắn ta tức giận không chừng hắn sẽ làm ra những chuyện kinh khủng.
Kiều Hồng Diệp luống cuống tay chân mở cửa.
"Sao anh lại biết tôi ở đây?" Kiều Hồng Diệp sợ hãi hỏi.
Tào Hành trên mặt râu ria xồm xoàm, vào nhà xong lập tức đóng cửa: "Tôi đã theo dõi em một thời gian dài, ngày thường không có cơ hội tìm em, cũng may hôm nay em không về nhà."