**Editor: Hye Jin**
Cam Tùng Bách là một bác sĩ y đức, lần này tình huống tương đối đặc biệt có lẽ sẽ cho phép cô phá lệ, nhưng sau này khẳng định không thể tùy ý được, dù gì cô cũng không có giấy phép hành nghề y, nếu có vấn đề ai cũng thể chịu trách nhiệm nữa, hơn nữa cả cuộc đời cô sau này đều ảnh hưởng.
Cảnh Vân Chiêu chủ động nhận sai, Cam Tùng Bách cũng yên tâm, cũng không có khiển trách thêm nữa.
Còn Cam Cận Thần bên cạnh vẫn không tin: "Cậu thật sự cứu người?"
Từ nhỏ cậu ta và Tô Sở đã được tiếp xúc với y học, nhưng cho đến bây giờ cũng không có tư cách trị bệnh cứu người, nhiều lắm là chỉ nhận biết được chút dược liệu, hiểu một chút dược lý thôi, những phương thuốc kia cũng không dám tùy tiện dùng, mà Cảnh Vân Chiêu là một nghiệp dư, cũng dám sao?
Cảnh Vân Chiêu nhìn ra địch ý của Cam Cận Thần, nếu những người khác, cô căn bản không thèm phản ứng, nhưng ông nội Cam giúp cô không ít, cũng nể mặt của ông nội, Cảnh Vân Chiêu cũng không muốn so đo với cậu ta.
"Chuyện này có thể giả được sao?" Vẻ mặt Tiêu Hải Thanh đầy kiêu ngạo: "Tôi biết cậu ... cậu là Cam Cận Thần, còn là một trong mười giáo thảo trong trường học! Trước kia nghe nói cậu tính tình nhất ôn hòa còn hiểu chút y thuật, nhưng bây giờ nhìn. . . . . .Dường như không giống như lời đồn chút nào!"
Sắc mặt Cam Cận Thần hơi biến, có chút xấu hổ.
Tiêu Hải Thanh nói xong, Cảnh Vân Chiêu kéo cô nói: "Cậu đừng để ý, Hải Thanh tính tình như vậy, có sao nói vậy. . . . . . Ông nội, chúng cháu đi trước đây ạ."
Cam Cận Thần càng bực, có sao nói vậy? Ý là cậu ta cảm thấy cô nữ sinh này nói là sự thật?
Cảnh Vân Chiêu cũng mặc kệ cậu ta, chào Cam Tùng Bách một tiếng, hai người bỏ đi như một làn khói.
"Ông nội, cậu ấy dùng phương thuốc gì cứu người?" Cam Cận Thần bĩu môi hỏi.
Cam Tùng Bách nhìn dáng vẻ này của cháu trai mình, buồn cười, thậm chí trong lòng còn có chút vui vẻ khi có người gặp họa, người cháu này của ông, ngày thường đều kiêu ngạo không phục ai cả, bề ngoài đích xác là ấm áp, như ánh mặt trời ôn hòa dễ chịu, trông rất dễ thân cận, nhưng trên thực tế là thứ cứng đầu, kiêu ngạo lắm.
Cháu trai này có ý kiến với Cảnh Vân Chiêu, nhưng người ta cố tình không để ý tớ, chỉ sợ sẽ làm cho thằng nhóc này sẽ ăn ngủ không yên.
Cam Tùng Bách tằng hắng, sờ sờ râu nói: "Nói về phương thuốc thì. . . . . . Rất đơn giản, nhưng dưới tình thế cấp bách người khác chưa chắc có thể nghĩ ra, hơn nữa lúc ấy vết thương trên trán của bệnh nhân chảy máu không ngừng, nếu chiếu theo lẽ thường đa số bác sĩ sẽ xem nhẹ vết thương ở mắt. . . . . ."
"Nha đầu Vân Chiêu này là người có khiếu về y học, Thần nhi, hai cháu ở chung một mái nhà, cơ hội tiếp xúc tương đối nhiều, về sau nhất định phải thỉnh giáo nhiều một chút. . . . . ." Cam Tùng Bách cố ý nói.
Thốt ra lời này, chỉ thấy sắc mặt Cam Cận Thần nghẹn đến đỏ bừng, xoay người rời đi.
Cam Tùng Bách cũng không tức giận, vui vẻ hớn hở, trước kia chỉ có cảnh cháu trai chọc người khác tức giận, hôm nay tình huống đảo ngược, hiếm có, hiếm có.
Cảnh Vân Chiêu và Tiêu Hải Thanh cũng không rời đi xa, tìm một quán cà phê gần bệnh viện ngồi xuống, ngồi cạnh bên cửa sổ, vừa vặn có thể nhìn thấy cổng bệnh viện.
Vốn là Tiêu Hải Thanh có chút không hiểu, nhưng thấy cảnh tượng trước mắt thì rõ ràng, cậu ấy là muốn tìm Diệp Thanh.
Mặc dù Diệp Thanh lúc nãy bỏ chạy, nhưng cô ta gây ra chuyện lớn như vậy, phần lớn sẽ thập thò xuất hiện ở gần bệnh viện.
"Ngộ nhỡ cậu ta không đến đây?" Tiêu Hải Thanh cũng có chút lo lắng.
Cô chưa bao giờ gặp qua người ích kỷ như Diệp Thanh, để cho mình mẹ ruột gánh chịu lỗi lầm của mình, còn bản thân mình thì không tiếng động bỏ trốn, lúc này cô ta chỉ mới mười lăm tuổi, nếu lại qua mấy năm, không phải tính tình này càng đáng sợ hơn sao?
"Nhà họ Diệp phá sản, tiền trên người cô ta là số dư thanh toán ở Hương Hải Lâu ban nãy, chút tiền này căn bản không đủ, cô ta chắc chắn sẽ tìm dì để đòi thêm một chút? Dù sao bây giờ cũng rảnh rỗi, chúng ta chờ xem đi!" Cảnh Vân Chiêu khuấy cái ly, nuốt một ngụm cà phê, vị đắng của cà phê còn dư âm trong miệng.
Tiêu Hải Thanh cảm thấy Cảnh Vân Chiêu quá chững chạc, bất cứ lúc nào cũng kiểm soát cảm xúc rất tốt. Nhưng chuyện hôm nay, tất cả bạn học đều hoảng loạn duy chỉ có cậu ấy thì không.
Còn lúc nãy cậu ấy uy hϊếp Tưởng Hạ nữa, mặc dù nhìn qua là tức giận, nhưng thật ra là đều nằm trong dự tính của cậu ấy, nếu thật sự tức giận, chính là có thể đem Tưởng Hạ đánh cho tàn phế, cậu ấy đã tính toán vừa dạy cho Tưởng Hạ một bài học, còn toàn thân nguyên vẹn mà lui.
"Đúng rồi, y thuật của bạn là học của ai? Ông nội mới vừa rồi là sao?" Tiêu Hải Thanh dừng lại.
Trước kia mặc dù không có chung đυ.ng, nhưng Cảnh Vân Chiêu cũng chưa từng để lộ ra mình biết y thuật, hôm nay mới thấy y thuật cậu ấy quá kinh người!
"Không phải, thứ mình biết là do một lão nhân thần bí dạy tớ."
Lời của Cảnh Vân Chiêu cũng không tính là nói dối, không gian cùng y thuật trong phiến ngọc, đều là do Cảnh Hạc lão nhân gia người lưu lại, mặc dù ông ấy đã không còn ở đây, nhưng dù sao cô chính là người truyền thừa y thuật của người ta.
Tiêu Hải Thanh vừa nghe, suýt nữa phun ra cà phê trong miệng.
"Lão nhân thần bí!? Chẳng lẽ đầu năm nay còn có trong truyền thuyết cao nhân lánh đời nào đó thu nhận đệ tử sao? Tớ ít đọc sách, cậu đừng lừa gạt tớ!" Tiêu Hải Thanh không tin tưởng chút nào, trên đời này làm sao cho chuyện mơ hồ như vậy.
Cảnh Vân Chiêu nhún vai một cái: "Dù sao cũng thật, võ công, y thuật, đều là ông ấy dạy."
Mặc dù Tiêu Hải Thanh hoài nghi, nhưng lại cảm thấy Cảnh Vân chiêu sẽ không lừa mình, trừng mắt quan sát Cảnh Vân Chiêu thật lâu.
"Vậy bây giờ y thuật của cậu rất cao sao?" Tiêu Hải Thanh mở miệng hỏi.
Cảnh Vân Chiêu lắc lắc đầu: "Ông ấy dạy mình rất nhiều thứ, thứ cần ghi nhớ mỗi ngày rất nhiều, chỉ xem như là có chút kiến thức cơ sở của ngành y, nếu không phải là bệnh tình gì đó phiền toái tớ cũng có thể kê được phương thuốc."
Phiến ngọc tổng cộng có 99 mảnh, trước mắt cô mới hấp thu một mảnh, một mảnh có sức chứa hơn ngàn quyển sách, bởi vì hấp thụ phiến ngọc, những quyển sách đó đã nằm trong đầu của cô, cho nên những thứ đó chỉ cần nhớ lại sau đó hiểu rõ một lần nữa, thì có thể hoàn toàn thông hiểu đạo lí, hơn nữa trong không gian thời gian chậm gấp năm so với bên ngoài, cô mỗi ngày đều cố gắng hết sức, gần như tương đương với học cấp tốc rồi.
Mà dù sao cô cũng không nói ngoa bởi lẻ những thứ không biết vẫn còn rất nhiều.
Ánh mắt Tiêu Hải Thanh cũng sáng lên: "Vân Chiêu, cậu thật sự là thần tượng của tớ, sau này bài vở đâu đầu của tớ đều trông chờ vào cậu đó”.
Tiêu Hải Thanh cầm lên ly cà phê của mình, cạn ly với Cảnh Vân Chiêu.
Trong lòng Cảnh Vân Chiêu không khỏi cười khổ, phải nói thần tượng, kiếp trước Tiêu Hải Thanh gần như là người mà cô hâm mộ nhất, bội phục nhất!
Hai người lại hàn huyên một lát, mặt trời cũng đang chuẩn bị xuống núi.
Chỉ nhìn thấy mẹ Diệp vội vã đi ra từ trong bệnh viện, hai người lập tức nhìn quanh, bên trong góc bên ngoài bệnh viện, mặt Diệp Thanh hốt hoảng, vừa thấy mẹ Diệp, khẩn trương nhìn chung quanh, không biết nói gì đó.
Vẻ mặt mẹ Diệp nhìn qua có chút tức giận, thật giống như là đang tranh luận, chẳng được bao lâu, Diệp Thanh bắt đầu đưa tay mò tung lung trên người mẹ Diệp, mẹ Diệp rơi nước mắt tức giận tát con gái một cái.
Thấy một màn như vậy, hai người lập tức trả tiền đuổi theo.
Cảnh Vân Chiêu lười quản việc nhà của Diệp Thanh, nhưng lần Dương Điềm Điềm bị thương một phần nguyên nhân cũng là do cô, cho nên chuyện này cũng không thể bỏ mặc.
"Mẹ! Sao mẹ đánh con!? Cha con còn chưa đánh con một lần nào!" Giọng Diệp Thanh run rẩy, tức giận và không hiểu chất vấn.
Mẹ Diệp khóc thê lương: "Con gái à, con cùng mẹ đi nhận sai đi! Điềm Điềm không có chuyện gì lớn, chỉ cần con nói xin lỗi, bọn họ sẽ không trách con, cùng lắm thì bồi thường chút tiền, dù mẹ kiệt sức cũng sẽ kiếm tiền bồi thường cho người ta…”
"Mẹ chịu bồi thường tiền cho người khác, tại sao mẹ không chịu cho con tiền chứ!?" Diệp Thanh bụm mặt, cũng khóc lớn.