**Editor: Hye Jin**
Lời của Cảnh Vân Chiêu khiến mấy bạn học kia đều không tự chủ cúi đầu, trong lòng có chút chột dạ.
Xét đúng lương tâm mà nói, Cảnh Vân Chiêu thật sự không có làm gì sai.
"Dì ơi, sự tình là như vầy, Diệp Thanh mời mọi người ăn cơm, duy chỉ bỏ Cảnh Vân Chiêu qua một bên, là muốn cố ý cô lập, khiến Cảnh Vân Chiêu khó chịu, không ngờ Cảnh Vân Chiêu cũng đặt chỗ Hương Hải Lâu, hơn nữa còn là dùng cơm ở phòng khách quý, cho nên trong lòng Diệp Thanh không vui, lúc ăn cơm luôn hoài nghi Cảnh Vân Chiêu là gạt mọi người, cho nên yêu cầu nhân viên phục vụ kia tặng một đĩa đồ ăn còn dư lại hành lá và đậu hũ, lúc đầu phục vụ viên kia cũng không đồng ý, nhưng Diệp Thanh khăng khăng phải làm cho bằng được, bị dây dưa không còn cách nào khác nên người phục vụ đó mới mang đồ ăn lên lầu, sự tình phía sau thì giống như lời của Tưởng Hạ......"
Người đứng ra nói chuyện là nữ sinh có quan hệ tốt với Diệp Thanh và Dương Điềm Điềm, nhìn dáng vẻ hôn mê của Dương Điềm Điềm, trong lòng cũng là có chút đau lòng cùng áy náy.
Cha mẹ Dương hoàn toàn không biết quan hệ mâu thuẫn của Diệp Thanh với Cảnh Vân Chiêu, cho đến lúc bạn học nói đến con gái bị thương, sắc mặt hai người này càng thêm càng ngày càng khó coi.
Diệp Thanh, cô nữ sinh này bà từng nghe con gái nhắc đến.
Con gái bà cũng từng nói về Diệp Thanh, con bé khen dáng người Diệp Thanh đẹp, thành tích học tập rất ưu tú, hơn nữa còn nói mặc dù hoàn cảnh gia đình rất tốt, nhưng không có một chút dáng vẻ tiểu thư, hai người già bọn họ luôn hi vọng con gái mình chơi cùng đứa đứa bé ngoan.
Lại không nghĩ rằng, hóa ra là một cái sài lang.
Tuổi nhỏ như thế, tâm tư lại ác độc như vậy, cũng bởi vì lòng ganh tỵ nhất thời của mình, là có thể nặng tay đối với người khác như vậy! Quan trọng hơn là, bản thân gây ra chuyện nghiêm trọng như thế nhưng Diệp Thanh lại bỏ chạy!
"Cho dù cô ta không phải cố ý, con gái của tôi cũng do một tay cô ta đẩy bị thương, hôm nay chuyện này tôi sẽ nói chuyện với chủ nhiệm các cháu một chút, tôi càng muốn hỏi cha mẹ của Diệp Thanh một chút, trong nhà có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm sao!" Cha Dương giận dữ một tiếng.
"Chú dì, thật xin lỗi."Mấy bạn học vội vàng nói xin lỗi.
"Không liên quan đến các cháu......" Cha Dương cũng có chút bất đắc dĩ phất phất tay, quay đầu lại nói với Cảnh Vân Chiêu: "Cảnh Vân Chiêu đúng không? Lần này, cảm ơn cháu đã giúp Điềm Điềm."
Nếu mắt của con gái có vấn đề, khi con gái tỉnh lại, phải sống tiếp thế nào đây?
"Cảnh Vân Chiêu, làm sao cậu biết xử lý vết thương? Khi đó phản ứng của cậu làm bọn tớ rất sợ, tớ còn tưởng rằng cậu trúng tà rồi, bất quá lần sau gặp phải chuyện như vậy cậu vẫn nên cẩn thận một chút, dù sao cũng không phải là bác sĩ, nếu không cứu được người thì không nói, ngộ nhỡ làm nghiêm trọng hơn thì làm thế nào?" Lúc quan trọng, Tưởng Hạ lại bồi thêm một câu.
Tiêu Hải Thanh càng thêm tức giận, chưa từng thấy qua người nào như vậy.
Ngay cả các bạn học khác nghe thấy cũng có chút không chịu nổi, mọi người lại không phải kẻ ngốc, dựa vào Tưởng Hạ nói cái gì thì chính là cái đó.
"Tưởng Hạ, sao cậu lại nói như vậy, lúc đó Cảnh Vân Chiêu thật soái a, động tác dứt khoát như vậy, vừa nhìn đã biết là cậu ấy nắm chắc rồi."
Tưởng Hạ tiếp một câu: "Cậu không hiểu, cậu của tớ chính là bác sĩ, dược liệu liều lượng phải được dùng rất cẩn thận! Trước kia tớ thấy qua không ít người không hiểu y thuật lại vờ như am hiểu cứu người, kết quả ngược lại còn chữa chết người, cậu nói xem nếu gặp phải một lang băm như vậy thật tệ biết bao.”
Lời nói của Tưởng Hạ, khiến sắc mặt mọi người tái đi.
"Chú Dương, sự tình phát sinh quá mức đột ngột, cháu cũng không nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua cháu có học qua y thuật một thời gian, cho nên lúc đó khi nhìn thấy tình hình của Điềm Điềm nên mới quyết đoạn sơ cứu, mặc dù có nhiều lang băm, nhưng cũng có không ít tiểu nhân tự cao đại, suy đoán lòng người, nếu người người đều giống như loại tiểu nhân đó cứ khoanh tay đứng nhìn nói mát, lúc đó sợ Điềm Điềm thật sự gặp nguy hiểm." Cảnh Vân Chiêu không chút khách khí đáp lại lời nói mát của Tưởng Hạ.
Đối với người như Tưởng Hạ, lúc này Cảnh Vân Chiêu cũng coi là bái phục.
Nếu như nói Tưởng Hạ là cố ý thì cũng thôi đi, cậu ta trời sinh tự cho là mình đúng, hoàn toàn không ý thức được lời nói của mình đến tột cùng có gì không ổn, hay mang đến thương tổn cho người khác như thế nào, một phen tâm cơ của cậu ta giống như là chuyện thường như cơm bữa, cho là người khác nghe không hiểu a.
Kiếp trước lúc Cảnh Vân Chiêu và Tưởng Hạ quen biết đã là mấy năm sau rồi, khi đó Tưởng Hạ đã trải qua một chút tôi luyện, nói chuyện cũng không làm người ta ghét như bây giờ, nhưng mơ hồ cũng ẩn ẩn một chút, hơn nữa mỗi lần nhìn thấy cô và Kiều Hồng Diệp tranh chấp chuyện gì, bản tính kia càng thể hiện rõ ràng.
Dáng người Tưởng Hạ khá tốt, cũng không hay nói chuyện riêng trao đổi với người khác, các bạn học thấy cậu ta thì phần lớn là hình ảnh cậu ta hăng hái đánh bóng rổ hoặc là khi xử lý chuyện của lớp, nào nghĩ tới cậu ta là người nói chuyện không biết lựa lời như thế.
Mặc dù Tưởng Hạ nhìn như bộc tuệch, ác mồm ác miệng, nhưng IQ cậu ta không có vấn đề, từ tiểu nhân trong miệng của Cảnh Vân Chiêu cậu ta hiểu được là đang ám chỉ ai.
"Cảnh Vân Chiêu, cậu nói ai là tiểu nhân?"
"Chẳng lẽ cậu không rõ ràng sao?"
"Tôi nói này con người cậu tại sao có dáng vẻ như vậy......" Tưởng Hạ lập tức bất mãn, vừa muốn tiếp tục, đột nhiên trong phòng bệnh truyền đến một trận ầm ĩ.
Mọi người quay đầu nhìn lại, đó là một cặp vợ chồng và cô giáo Kim, mà vợ chồng này có chút quen mắt, Tưởng Hạ nuốt lại lời trước đó, mắt nhìn chằm chằm gọi một tiếng: "Chú Diệp, dì Diệp? Sao hai người ăn mặc như vậy ạ?"
Người đến đúng là cha mẹ của Diệp Thanh.
Cha Diệp mặc âu phục, nhưng quần áo có chút nếp gấp, trông khá tiều tụy, trên người có mùi rượu lẫn với khói thuốc lá, râu đầy mặt, tóc cũng nhơ nhớp, mẹ Diệp lại càng không có vẻ xinh đẹp như trước kia nữa, trên người mặc quần áo nhân viên bán hàng của siêu thị.
Hôm nay vừa mới bắt đầu học kì đầu tiên của lớp mười, các bạn học chung đυ.ng chỉ khoảng hơn nửa năm, mặc dù các bạn học biết gia cảnh Diệp Thanh không tệ, nhưng lại cũng không biết rõ ràng cha mẹ của Diệp Thanh là làm nghề gì, duy chỉ có Tưởng Hạ là rõ ràng
Diệp Thanh đã từng nói cha cô là giám đốc, mẹ là phu nhân rảnh rỗi, tài sản trong nhà cũng dư giả.
Thậm chí cậu ta đã gặp cha mẹ Diệp Thanh hai lần, khi đó cha mẹ Diệp Thanh lái xe hơi trị giá hàng triệu, cả cha mẹ Diệp Thanh là một bộ dáng thành đạt khác hẳn với các cha mẹ bạn học khác.
Nhưng bây giờ, tại sao không giống với trong trí nhớ?
Câu hỏi "Đơn giản" này của Tưởng Hạ, khiến cha mẹ Diệp lộ ra lúng túng.
"Đây là anh chị Dương phải không? Thật là xin lỗi hai người! Tôi là mẹ của Diệp Thanh, cô giáo Kim vừa mới báo cho hai vợ chồng chúng tôi biết chuyện, con gái tôi không hiểu chuyện, để cho con gái hai người chịu khổ rồi!" Mẹ Diệp mang tới trái cây vội vàng đặt ở trước giường, khom lưng nói.
Cha Dương xoay người lại, trên mặt mẹ Dương vẫn khó coi.
"Không dám chịu lễ của hai người, con gái nhà tôi bị thương đã mấy giờ đồng hồ rồi, Diệp Thanh nhà các người còn chưa lộ diện liếc mắt một cái!" Cha Dương lạnh giọng nói.
Chỉ là bọn nhỏ gây chuyện mà thôi, bọn họ cũng không phải là là người không nói lý lẽ, nếu con gái họ không có chuyện gì, thái độ đối phương như vậy đã đủ tốt, chuyện này cũng có thể đơn giản kết thúc, nhưng kết quả ngay cả cái bóng của Diệp Thanh còn không thấy, nói chi là Diệp Thanh xin lỗi Điềm Điềm của bọn họ một tiếng.
Cha của Diệp Thanh có chút hồ đồ, cũng không nói gì, mẹ Diệp liên tục nói xin lỗi: "Đứa nhỏ nhà tôi không hiểu chuyện, sợ là cũng bị dọa sợ, đến bây giờ cũng không có về nhà, cho nên không thể đưa nó tới đây nhận lỗi với các người, đều là sai lầm của tôi, là tôi không có dạy dỗ tốt, thật xin lỗi! Thật xin lỗi!"