Không Gian Trọng Sinh: Sủng Ái Cô Vợ Bác Sĩ

Chương 28: KIẾM ĐƯỢC MỘT KHOẢN TIỀN LỚN

**Editor: Hye Jin**

Dáng vẻ ông Từ vuốt nhân sâm giống như là nâng niu một báu vật, cẩn thận quan sát một lúc lâu, ánh mắt già nua cũng như rực sáng.

"Ba trăm vạn, lấy tiền đi đi, đồ này giữ lại!" Ông Từ dứt khoát nói đơn giản, nhưng tay lại nâng niu mãi thôi.

Nhưng ánh mắt nhìn Cảnh Vân Chiêu cũng càng ngày càng nóng bỏng, thật giống như cô chính là châu báu vậy, chỉ là trong lòng thở dài, đồ tốt như vậy, ở Bắc Kinh, cũng sợ là khó gặp, cắt đi thành từng miếng để ăn thật là không nỡ, vẫn là ngâm rượu thì tốt hơn, cường thân kiện thể, để được lâu dài!

Lúc này Cảnh Vân Chiêu đã bị con số 300 vạn làm cho choáng váng, kiếp trước đừng nói là ba trăm vạn, chính là ba vạn, cô đều chưa từng sờ qua!

Nhưng cô còn chưa có mất trí: "Ông ơi, nếu ông không có nhiều tiền như vậy hay là thôi đi, không nên bởi vì mua một gốc cây nhân sâm mà phải bán ngôi nhà này. Ông Từ chỉ là một ông lão, làm sao có số tiền lớn như vậy.

Nếu ông chỉ vì si mê gốc nhân sâm này mà dẫn tới tai hoạ không có chỗ đặt chân, tuổi già thê lương, khiến cô áy náy không thôi, dù sao ông đối xử với cô cũng rất tốt.

Ông Từ vừa nghe, dáng vẻ như muốn phùng mang trợn mắt, chỉ là vừa định khiển trách, lại nghĩ tới nhân sâm trong tay, lập tức hạ hỏa, hiếm khi ăn nói nhỏ nhẹ: "Nha đầu ngươi cũng quá coi thường ta, chút tiền này đối với ta mà nói không đáng nói tới! Hành Uyên! Con phụ trách chuyển khoản cho nha đầu này đi."

Cái người tên Hành Uyên chính là người đàn ông trung niên ở bên cạnh ông Từ.

Khuôn mặt Hành Uyên luôn là một bộ dạng lạnh lùng, duy chỉ có lúc nói chuyện với ông Từ thì thái độ mới cung kính tôn trọng, vẻ mặt cũng hiền hoà rất nhiều, nhưng lúc này nhìn Cảnh Vân Chiêu dỗ ông Từ đến cao hứng, thì Hành Uyên cũng thân thiện với cô hơn trước đây nhiều.

“Cháu không có thẻ ngân hàng.” Cảnh Vân Chiêu cũng có chút luống cuống tay chân.

“Vậy Hành Uyên đưa nha đầu Vân Chiêu này đi làm một cái.” Ông Từ vẻ mặt không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, ôm gốc nhân sâm kia như ôm bảo bối trở về phòng, một lát thôi cũng không muốn ở lại.

Cảnh Vân Chiêu có chút bất đắc dĩ, “Chú Hành Uyên, gốc nhân sâm này thật sự đáng tiền vậy sao?”

"Cháu mang gốc nhân sâm đủ năm, hơn nữa bề ngoài cũng không có bất kỳ tổn hại nào, giá trị cũng không thể thấp, đồ tốt vậy hiếm có mới gặp được." Người đàn ông này vẫn còn kinh ngạc, một lúc sau mới trả lời.

Trong lòng Cảnh Vân Chiêu cũng vang lên một hồi chuông báo động, bán nhân sâm này, một lần là đủ rồi, nếu là nhiều hơn nữa chỉ sợ ông Từ cùng học trò Hành Uyên này chắc chắn sẽ truy hỏi nguồn gốc.

Nhưng không thể không nói, ông Từ cùng với chú Hàng Uyên đều là người tốt, lúc trước cô mang dược liệu đến mặc dù giá trị không có đắt như nhân sâm này, nhưng chất lượng tất cả đều là tinh phẩm khó gặp, cả hai người mặc dù sửng sốt nhưng cũng không nói gì, nếu là người khác, khẳng định cũng không nhịn được nghi ngờ mà đã hỏi mấy câu.

Hẻm nhỏ tuy vắng vẻ, nhưng khu vực chung quanh cũng có ngân hàng, Hàng Uyên đưa cô đi, tuy Cảnh Vân Chiêu tuổi còn, nhưng không ai chú ý đến cả.

Cô đi học cũng cần không ít tiền, sinh hoạt hằng ngày cũng tốn không ít, cho nên trên người giữ lại hơn 10 vạn tiền mặt, số tiền còn lại chia ra gửi ở hai thẻ ngân hàng khác nhau.

Sau khi nhận được khoảng tiền bán gốc nhân sâm, đúng hẹn Cảnh Vân Chiêu đi đến Hương Hải Lâu. Hương Hải Lâu nằm ở trung tâm huyện Hoa Ninh, chiếm diện tích khá lớn, bài trí bên trong rất sang trọng.

Cảnh Vân Chiêu từng nghe người nói qua, ông chủ của Hương Hải Lâu không phải người địa phương, mà là người của một đại gia tộc ở thủ đô, cũng nghe nói tổ tiên của ông chủ này xuất thân từ huyện Hoa Ninh, thỉnh thoảng sẽ trở lại tế tổ, cho nên đã xây dựng nên nhà hàng lớn như vậy cho tiện việc về thăm.

"Vân Chiêu!" Vừa vào cửa, Tiêu Hải Thanh ngồi ở một chỗ chờ lập tức đứng dậy đi ra: "Cậu đến muộn, tớ còn tưởng cậu cho mình leo cây!"

Tiêu Hải Thanh hôm nay ăn mặc màu đen áo khoác, tóc dài quấn lên, nước da căng bóng trắng mịn, nhưng khí chất nhìn qua thành thục hơn rất nhiều.

“Tớ đi rút tiền nên đến muộn, Diệp Thanh cùng những người khác đến rồi?”. Cảnh Vân Chiêu nhướng mày hỏi.

Tiêu Hải Thanh bĩu môi, “Cũng không phải a! Diệp Thanh bọn họ đến từ sớm, hiện tại đang ở đại sảnh, đúng rồi, lúc nãy khi vừa mới tiến vào còn hỏi thăm cậu nữa, còn nói là nếu hai ta ăn không đủ no cậu ta mời khách gọi thêm cho chúng ta mấy món nữa.”

Trên đời cũng có loại người như vậy.

Vốn dĩ ban đầu ý tứ của Tiêu Hải Thanh rất đơn giản, cô không có ý tranh cao thấp với Diệp Thanh. Cô chỉ muốn nói cho mọi người biết Cảnh Vân Chiêu cũng không phải dễ bắt nạt. Nhưng Diệp Thanh này tính tình cũng đủ lớn, mấy ngày liên tiếp ở sau lưng đều châm chọc mỉa mai, cô cùng Vân Chiêu không muốn so đo nhưng đối phương lại nhây mãi không chịu dứt. Là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

“Nếu cậu ấy muốn gọi nhiều món thì cứ tùy ý cậu ấy. Chúng ta lên lầu đi”. Cảnh Vân Chiêu túm tay Hải Thanh, hai người tay trong tay bước vào trong.

Tiêu Hải Thanh bị thái độ của Cảnh Vân Chiêu làm cho ngạc nhiên. Hôm nay sao Vân Chiêu lại nhiệt tình như vậy, không lẽ là uống lộn thuốc…...

Lúc này cả gương mặt Cảnh Vân Chiêu mang theo ý cười, khí chất đều thay đổi vài phần, mang theo sự tự tin, khóe môi cong lên tràn đầy thanh xuân, nụ cười như tỏa nắng, không giống khí chất lãnh đạm trước kia.

Thực sự là do 300 vạn kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi.

Đương nhiên, Cảnh Vân Chiêu vẫn chưa thỏa mãn với số tiền này, chỉ là cô cảm thấy sống lại, mở ra một chân trời mới, mơ hồ cảm giác được chính mình đang hướng về ánh mặt trời, phải cố gắng nỗ lực để đến được nơi ánh sáng rực rỡ.

Kiếp trước cô vẫn luôn sống một cuộc đời âm u, cô không được đi học, không có cơ hội để làm giàu. Nhưng trời cao lại thương xót cho cô bắt đầu lại hết thảy.

Cô có không gian nghịch thiên này trong tay, trọng sinh mới được một khoảng thời gian, nhân sinh so với kiếp trước khác nhau rất lớn. Lúc trước cô cảm thấy chỉ cần thuận theo tự nhiên thì liền có thể sống tốt hơn kiếp trước, nhưng giờ cô đã thay đổi rồi. Một cái 300 vạn, căn bản không đủ.

Thứ cô muốn là một cuộc sống mới, một cuộc sống tốt đẹp. Đều đã chết qua một lần rồi thì còn sợ điều gì nữa.

Hai người vừa tiến vào đại sảnh nhịn không được cảm thán với thiết kế xa hoa ở đây. Hương Hải Lâu ước chừng khoảng 10 tầng. Ở giữa đại sảnh là một dạ quang hình trụ khoét rỗng. Đèn chùm thủy tinh lấp lánh đủ màu sắc được treo khắp nơi, ở phía dưới sảnh còn có một hồ phun nước tinh tế, bên trong còn có mấy con cá chép đỏ bơi lội.

Đại sảnh trước sau có hơn trăm bàn, nhưng mỗi bàn là độc lập với nhau không hề đem tới cảm giác chen chúc lộn xộn, ngược lại cách sắp xếp này khiến đại sảnh trông trống trải và yên tĩnh.

Mà bên kia bàn mà Diệp Thanh ngồi vị trí cũng không phải là quá tốt, nói thẳng ra thì là khá bất tiện. Bởi vì vị trí này ngay cạnh lối đi. Cho dù là nhìn từ trên lầu xuống cơ hồ đều có thể nhìn thấy rõ ràng, có vẻ bắt mắt nhưng trên thực tế vị trí này khiến người ta cảm thấy có chút không thoải mái.

“Cảnh Vân Chiêu nếu cậu không đặt được bàn thì có thể đến đây a, hôm nay là sinh nhật tớ, tớ đang cao hứng sẽ không cùng các cậu so đo làm gì đâu.” Diệp Thanh đi ngang qua âm dương quái khí nói.

Diệp Thanh hôm nay bận một chiếc váy mùa đông màu hồng phấn, bên ngoài khoác một cái áo khoác nhung tinh xảo. Cách ăn mặc như thế này ở trong khách sạn thì không có vấn đề gì, nhưng nếu là bước ra cửa khẳng định là sẽ bị cảm lạnh, thời tiết áo khoác của Diệp Thanh căn bản không thể giữ ấm được.