**Editor: Hye Jin**
Tên thanh niên gọi là anh cả kia vừa mới dứt lời, không chỉ khiến mấy người còn lại choáng váng mà ngay cả Lữ Giai cũng có chút không dám tin nhìn anh ta.
Nhưng lúc này này hành động của anh ta có chút điên rồ, hung hăng trợn mắt nhìn Lữ Giai: "Hôm nay nếu không phải là bởi vì báo thù thay em thì chuyện cũng sẽ không trở thành bộ dáng như bây giờ!"
Hốc mắt Lữ Giai hốc đỏ lên, ủy khuất cực kỳ.
Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, anh cả nói cũng không sai, bây giờ anh ba đã trở nên như vậy, đương nhiên cô Ba sẽ không bỏ qua cho cô ta, nhưng nếu liên lụy đến anh cả, thì sẽ chọc giận luôn cả cô cả, gần đây ba mẹ đã bất mãn với cô rôi, nếu ngay cả cô cả cũng…..
Trước mắt, chỉ có làm Cảnh Vân Chiêu gánh lấy chuyện này thì mới khiến anh cả thoát nạn được. Đến lúc đó cô ba có giận cũng sẽ trút giận lên người Cảnh Vân Chiêu mà cô cũng thoát nạn không phải chịu sự chỉ trích của mọi người.
Trong lòng như có một con quỷ không ngừng xúi dục, nhìn anh ba máu chảy không ngừng đang nằm thoi thóp trên mặt đất, lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Cảnh Vân Chiêu, trong lòng Lữ Giai càng thêm thù hận.
Nếu không phải tại Cảnh Vân Chiêu, tất cả mọi thứ đều tốt rồi!
“Anh cả! Anh mau báo cảnh sát đi, không được để cho Cảnh Vân Chiêu chạy thoát!” Lữ Giai lập tức quyết định.
Hai người còn lại thì hoảng loạn đứng một góc, biết chuyện này mình cũng sẽ không thoát khỏi liên quan, vừa nghe Lữ Giai nói, cũng không dám nói thêm cái gì, trong lòng cũng hy vọng chuyện này Cảnh Vân Chiêu gánh chịu toàn bộ.
Bọn họ đều đều có cha có mẹ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, người nhà nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng Cảnh Vân Chiêu thì khác! Nó không phải là cô nhi sao, không cha không mẹ cho dù vào tù thì sao, dù sao cũng chẳng có ai thương tâm.
Bốn anh em của họ rốt cuộc cũng ngồi chung trên một chiếc thuyển rồi, tên anh cả thở dài nhẹ nhõm run rẩy bấm điện thoại báo cảnh sát.
Dù sao cũng chỉ là mấy đứa thanh niên tuổi còn trẻ, xảy ra biến cố lớn như vậy, họ làm sao còn nghĩ đến chuyện xóa sạch chứng cứ, bằng chứng quan trọng nhất là cục đá này đây, dĩ nhiên, có Cảnh Vân Chiêu cô ở đây, đừng ai có thể mơ có thể xóa sạch được dấu vân tay trên hung khí này đổ tội được cho cô.
Xe cảnh sát cùng xe cứu thương rất nhanh đã đến hiện trường, thấy toàn là những thanh niên gương mặt non choẹt, vẻ mặt của mấy chú cảnh sát cũng đều vô cùng khó coi.
Cảnh Vân Chiêu chưa từng nghĩ sẽ rời đi, cho nên lúc lên xe cũng rất dứt khoát, mà tên được gọi là anh ba, mặc dù chảy máu rất nhiều, nhưng chưa chết được người đưa lên xe cứu thương chạy như bay đến bệnh viện.
"Chú Cảnh sát, là Cảnh Vân Chiêu ra tay, là cô ta đập đầu anh ba!" Vẻ mặt Lữ Giai hoảng sợ, cố gắng bình tĩnh nói.
"Không sai không sai! Chính là cô ta! Chú cảnh sát, chú nhìn xem trên người chúng cháu vết thương lớn vết thương nhỏ, nhưng cô ta một chút đều không, cô ta biết võ thuật tất cả đều do cô ta ra tay!" Cặp mắt tên anh cả đỏ lên, nóng nảy giải thích.
Hai tên còn lại đều cúi đầu không lên tiếng cũng không phản bác.
Chuyện này đã báo cho người giám hộ của các bên, người lớn trong nhà rất nhanh sẽ đến, còn Cảnh Vân Chiêu đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Kiều, cho nên cũng không thể liên lạc với ai, cuối cùng suy nghĩ nghĩ, chỉ còn cách báo cho ông nội Cam Tùng Bách.
Cô cũng không muốn bởi vì chuyện của mình lại làm phiền đến ông nội Cam, nhưng dù sao cũng đã gọi một tiếng ông nội Cam, còn sống trong nhà của ông, bây giờ vào đồn cảnh sát cũng nên báo với ông một tiếng tránh cho mọi người lo lắng.
Cảnh Vân Chiêu vẫn luôn không mở miệng nói chuyện hay giải thích bất kì điều gì, chỉ yên tĩnh ngồi chờ Cam Tùng Bách đến. Nếu là không người giám hộ ở đây, có nói gì cũng vô ích cả thôi.
Cam Tùng Bách đến trước, mẹ và ba người cô của Lữ Giai đã đến còn những người đàn ông trong nhà thì đã đến bệnh viện, nhưng mấy người phụ nữ này thật đáng sợ, vừa bước vào cửa chính là một dáng vẻ hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống Cảnh Vân Chiêu.
Kiếp trước Cảnh Vân Chiêu tự vệ gϊếŧ chết Kiều Úy Dân thì Kiều Hồng Diệp cùng với bạn bè thân thích của nhà họ Kiều cũng là dáng vẻ hung ác như như vậy, cả một đám người đùng đùng kéo đến hung hăng mắng chửi cô.
Lữ Giai vừa nhìn thấy người nhà, liền lập tức hỏi “Mẹ, anh họ hiện tại như thế nào rồi?”. Chỉ thấy cô cả thở dài: "Còn không biết tình hình như thế nào nữa, dù sao lúc được mang đến bệnh viện bác sĩ đã nói tình huống rất nghiêm trọng, chảy quá nhiều máu, sợ không thể cứu được người......"
Lời vừa nói ra chỉ thấy anh cả kia thở phào nhẹ nhõm. Cảnh Vân Chiêu nhìn thấy hắn để lộ vẻ mặt như thế, trong ánh mắt tràn ngập khinh thường.
Nói quan hệ anh em bọn họ rất tốt, nhưng hôm nay để cứu bản thân mình, nhẫn tâm để cho người khác tìm chết, không có lời khai của người bị hại, đến lúc đó anh ta cùng Lữ Giai và hai người còn lại đem sai lầm đẩy hết lên người cô, thứ người này làm cho cô ghê tởm.
"Đều là mày! Cảnh Vân Chiêu! Nếu không phải tại mày thì anh Ba của tao cũng sẽ không có bộ dáng như vậy!" Lữ Giai nghĩ tới trong ngày thường anh Ba cưng chiều và đối xử rất tốt với cô, lập tức gân cổ hét lên.
Cảnh Vân Chiêu vốn không muốn nói chuyện, nhưng lúc này cô ta lại làm trò trước mặt mọi người như vậy, cô cũng không muốn nhịn nữa: "Bởi vì tôi sao? Chặn đường đòi đánh tôi cũng là mấy người, đả thương người nhà mình cũng là các người, nhưng bây giờ lại đem tội danh gắn ở trên đầu của tôi? Đây là cái lý lẽ gì!?"
Lữ Giai vừa nghe lập tức luống cuống: "Mày nói bậy! Là mày cầm tảng đá đập anh Ba của tao!"
"A! Hoá ra là cô cũng biết là cầm tảng đá đập vào đầu à!" Cảnh Vân Chiêu hừ lạnh một tiếng: "Chú cảnh sát, xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc hẳn các chú cần phải đến hiện trường mang vũ khí kia về chứ ạ, xét nghiệm một chút phía trên dính máu người bị hại cùng với dấu vân tay của hung thủ không phải sao?"
Lữ Giai cùng mấy người kia dường như hóa đá.
Chuyện xảy ra quá mức đột ngột bọn họ chỉ nghĩ làm sao đem tội danh đẩy ra ngoài, hoàn toàn không nghĩ tới cục đá hung khí kia......
Đặc biệt là anh cả kia, gương mặt vốn tuấn tú lại có chút dữ tợn, hoảng hốt lo sợ, nhìn chằm chằm Cảnh Vân Chiêu, trong lòng loạn thành một nùi, đột nhiên nhìn chằm chằm cái áo khoác mà Cảnh Vân Chiêu đang cầm, nghĩ tới cái gì đó, hai mắt sáng ngời.
"Không đúng! Lúc Cảnh Vân Chiêu đánh chúng tôi cũng dùng áo khoác quấn quanh thành găng tay! Lúc cô ta cầm đá thì dùng áo khoác bao lấy tay, cho nên trên cục đá không hề có dấu vân tay của cô ta! Còn có...... Lúc tôi ngăn cản cô ta, cố gắng giành lấy cục đá từ tay cô ta, cho nên trên cục đá có dấu vân tay của tôi cũng không có gì lạ......" Tên anh cả vội vàng giải thích.
Vẻ mặt kì lạ này khiến mấy vị cảnh sát đều nhướng mày, ngay cả chính mẹ ruột của hắn ta cũng cảm thấy kỳ lạ. Nhưng dù sao cũng là con trai của mình, nào có thể nói không tin trước mặt mọi người.
Vẻ mặt bà ta đau lòng, thống khổ mắng Cảnh Vân Chiêu: "Dưới bầu trời này tại sao có thể có cô gái nhỏ có lòng dạ độc ác như mày vậy hả? Nếu cháu ngoại ta xảy ra chuyện gì, mấy nhà chúng ta dù có tán gia bại sản cũng khiến cho mày vào ngồi tù!"
"Lời nói cũng đừng khẳng định tuyệt đối như vậy chứ!" Cảnh Vân Chiêu liếc người phụ nữ này một cái, sau đó mới nhìn tên anh cả: "Đúng vậy, tôi dùng áo khoác quấn lấy tay, áo khoác này còn cả nếp gấp mọi người xem, tôi chỉ bao lấy một tay mà thôi, có muốn cầm tảng đá kia một tay cũng không thể được! Hơn nữa chú cảnh sát, sở dĩ cháu làm như vậy cũng không phải vì muốn xóa dấu vết, mà là cháu biết đêm hôm khuya khoắt trời thì tối đen như mực, cháu cũng chỉ muốn tự vệ mà thôi, nhưng lại sợ nhất thời sai lầm, người học võ mà đôi khi không thể khống chế được lực đạo đã thương người khác, chỉ có thế quấn áo khoác như vậy hy vọng giảm bớt được một chút lực đạo!"
Cảnh Vân Chiêu cũng không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển thành như vậy.
Vốn dĩ ban đầu thật sự cô có ý định không lưu lại dấu vết, nhưng bất quá cô chỉ muốn dạy dỗ bọn họ một chút, miễn cho bị thua thiệt lại đem chuyện đổ lên đầu cô.
Nhưng kể từ lúc đối phương cầm lấy cục đá kia, tâm cô hoàn toàn nguội lạnh, rõ ràng hai người không có thù hận sâu sắt mà đối phương lại nhẫn tâm đẩy cô vào chỗ chết.