Chương 2: Xem âʍ ɦộ thì cần nghi thức gì?!
“Hú hú, nghe nói có học sinh chuyển trường vào lớp chúng ta.” Có người nói.
“Cậu nghe ai nói?”
“Trên trang lớp có người nói.” Đinh Thạc mở di động ra cho hắn xem.
Điền Văn Hiên xua tay, “Không có hứng thú, có tinh thần bát quái còn không bằng nghĩ xem buổi tối ăn cái gì.”
Nhắc tới ăn, Đinh Thạc ánh mắt sáng lên “Đi quán ăn Tiểu Ngư đi, tớ không ăn đồ ăn do dì Tống làm một tuần rồi.”
“Ok, tớ cũng muốn ăn, đồ ăn do mẹ tớ làm quả thực không thể sánh bằng tay nghề của dì Tống được.”
Vì thế nhóm người đều nhìn về phía Tống Ngu, Tống Ngu liếʍ một ngụm kem, thuận miệng nói: “Đi thôi, bất quá nói rõ ràng nha, chỉ là buôn bán nhỏ nên không ghi sổ, không giảm giá đâu.”
“Biết rồi biết rồi, lần nào cũng nói như vậy, cậu cũng keo quá đi.” Đinh Thạc mắt trợn trắng.
“Không có cách nào, nhà tớ nghèo.” Tống Ngu không thèm để ý nói.
Quán ăn Tiểu Ngư do gia đình Tống Ngu mở, chủ quán, đầu bếp và nhân viên phục vụ đều do một mình mẹ Tống đảm nhiệm, mẹ Tống nấu cơm ăn rất ngon, giá cả lại phải chăng, được bọn học sinh chán ăn ở nhà ăn hoan nghênh nhiệt liệt.
Mấy người hàn huyên trong chốc lát, Tống Ngu ngáp một cái, trời nóng, buổi chiều liền cảm thấy mệt rã rời.
Yến Tư Kỳ thấy được, sờ mái tóc có chút dính mồ hôi của cậu, thấp giọng nói: “Lại mệt à? Đưa cậu đi ngủ được không?”
Tống Ngu nghĩ nghĩ, buổi chiều còn có một tiết tiếng Anh, sau đó ăn cơm chiều, còn nhiều thời gian, có thể.
Vì thế cậu gật gật đầu, “Đi ký túc xá của cậu đi.”
Yến Tư Kỳ không ở trong trường, nhưng lại có một ký túc xá độc lập, còn có điều hòa và phòng vệ sinh, Tống Ngu không hỏi nguyên nhân, cũng không muốn biết, tính cách cậu luôn luôn Phật hệ, không thích lo chuyện bao đồng.
(Phật hệ là: Thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được.)
Giờ phút này cậu chỉ muốn hưởng gió mát của điều hoà để được hồi sinh.
Hai người tới ký túc xá của Yến Tư Kỳ, gió lạnh thổi một cái, Tống Ngu thoải mái thở dài, nằm yên trên giường không nhúc nhích.
Yến Tư Kỳ nhìn đồng phục của thiếu niên bị cuốn lên, lộ ra vòng eo trắng nõn, tức khắc ánh mắt tối sầm lại, bàn tay chậm rãi sờ soạng.
“Ngứa.” Tống Ngu tránh sang một bên hai lần.
Yến Tư Kỳ ôm eo không cho cậu nhúc nhích, bàn tay vuốt ve vòng eo hướng xuống dưới, duỗi vào trong quần Tống Ngu, xoa bóp bờ mông mềm mại bóng loáng, từng chút một cởϊ qυầи của cậu.
“Cậu phiền quá nha.” Đầu Tống Ngu chôn ở trong chăn, bị hắn sờ đến run rẩy.
“Ngoan, đưa âʍ ɦộ cho ông xã xem.” Yến Tư Kỳ giọng nói khàn khàn, ngón tay theo kẽ mông đi xuống.
“Đồ lưu manh.” Tống Ngu nhỏ giọng mắng chửi người, những vẫn lật người lại, phối hợp với Yến Tư Kỳ đem quần cởi ra, lộ ra hai chân thon dài trắng nõn, cùng qυầи ɭóŧ màu trắng giữa hai chân.
Qυầи ɭóŧ phồng lên một khối nhỏ, còn lưu lại vết nước, Yến Tư Kỳ ánh mắt thâm trầm, nhướng mày nói: “Đều ướt thành như vậy, còn nói tớ lưu manh?”
Ngón tay khớp xương rõ ràng nắm qυầи ɭóŧ bên cạnh, thong thả cởi xuống, nam sinh ánh mắt chuyên chú, động tác ưu nhã, phảng phất như mở một phần lễ vật tinh mỹ.
Thái dương Tống Ngu nhảy, nắm lấy qυầи ɭóŧ cởi xuống, ném về phía mặt Yến Tư Kỳ, “Muốn xem liền xem, dong dong dài dài.”
Yến Tư Kỳ bất đắc dĩ cười, “Cậu như thế nào một chút nghi thức đều không có?”
“Xem âʍ ɦộ cần nghi thức giề.” Tống Ngu lại nằm trở về, Yến Tư Kỳ chính là thích giả đứng đắn, nhìn nhân mô cẩu dạng, kỳ thật nội tâm tất cả đều là phế liệu màu vàng, tóm được cơ hội liền phải động thủ với cậu.
Yến Tư Kỳ tách hai chân Tống Ngu ra, giữa hai chân trắng nõn có một cây dươиɠ ѵậŧ xinh xắn và một đoá hoa nhỏ hồng phấn.
Hoa nhỏ còn đang chảy mật tích táp và nước ròng ròng.
Yến Tư Kỳ xem đến miệng lưỡi khô khốc, hầu kết lăn lộn hai lần, ngón tay khảy hai môi âʍ ɦộ ướt dầm dề, dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ liền cắm đi vào, huyệt vừa nóng vừa chặt, thịt huyệt lập tức quấn lên kẹp ngón tay hắn không bỏ.
“Ưm……” Tống Ngu theo bản năng kẹp chặt chân, cắn môi mắng: “Không phải nói nhìn thôi sao? Cậu cắm vào làm gì?”
Yến Tư Kỳ nhìn mặt đỏ ửng của thiếu niên, cúi người hôn một cái, lôi kéo đầu lưỡi Tống Ngu khiến cậu bị hôn đến choáng váng, sau đó ở bên tai cậu nhẹ giọng nói nhỏ “Âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ của bảo bối nước quá nhiều, sợ cậu bị lấp đầy, ông xã khai thông cho cậu.”
Âʍ ɦộ non nớt bị cắm đến chảy ra một dòng nước, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy tới tận đùi, giữa hai chân đều ướt dầm dề một mảnh, khăn trải giường dưới thân cũng ướt.
Tống Ngu bị cắm đến khó chịu, hai chân bang rộng, vô thức ưỡn eo, đem tiểu âʍ ɦộ đưa vào lòng bàn tay của nam sinh.
“Bảo bối có muốn hay không?”
Ngón tay Yến Tư Kỳ rất dài, đầu ngón tay có thể chạm vào điểm mẫn cảm ở sâu bên trong của Tống Ngu, chỉ là không đủ to để thỏa mãn thân mình thực tuỷ biết vị này, Tống Ngu cảm thấy hư không, muốn có đồ vật lớn hơn nữa đem cậu nhét đầy, giống như dươиɠ ѵậŧ Yến Tư Kỳ.
Cậu hơi thẳng lưng, mảnh khảnh vòng eo kéo ra một vòng cong xinh đẹp, đôi mắt sương mù mênh mông, nhìn thẳng Yến Tư Kỳ, cắn môi nói: “Ông xã~thao em”