Người dịch: Tồ Đảm Đang
Mỗi ngày Tống Tinh Diệp chỉ cho mình nửa tiếng để nhớ Tống Viễn, lúc này cậu sẽ lấy giấy ghi chú ra vẽ hình người. Toàn bộ đều là những việc mà họ từng trải qua, bên cạnh nhân vật còn có bóng thoại, viết lại những lời mà Tống Viễn từng nói với cậu. Sau đó cậu sẽ cuộn giấy ghi nhớ này lại bỏ vào trông một chiếc lọ thủy tinh. Chiếc lọ này lọ kẹo còn dư lại mà trước đây cậu đòi Tống Viễn mua cho cậu.
Cậu viết thêm một mảnh giấy dán vào thân lọ: "Hoàn thành nhiệm vụ thì bỏ giấy note vào lọ". Trên bàn cũng còn rất nhiều tờ note khác nhau, là bài tập và nhiệm vụ ôn tập các môn của cậu.
Cậu giấu bí mật của mình vào trong lọ thủy tinh.
Cậu rất rõ sàng, rất cẩn thận.
Họ có thời gian cũng sẽ hẹn nhau cùng ăn cơm, nhưng đa số thời gian là Tống Tinh Diệp ở nhà làm bài tập, Tống Viễn ngồi bên cạnh cậu bật máy tính làm việc.
Gần đây lúc Tống Viễn làm việc luôn có người gọi điện thoại cho anh, mặc dù điện thoại luôn trong chế độ yên lặng nhưng Tống Tinh Diệp nhìn thấy điện thoại anh sáng lên, sau đó Tống Tinh Diệp nhìn thấy Tống Viễn ngắt điện thoại mở Wechat lên.
Có một lần Tống Viễn trả lời tin nhắn xong là nói với Tống Tinh Diệp anh phải ra ngoài một chút, Tống Tinh Diệp nói vâng, đúng lúc mình cũng phải ra ngoài mua sách tham khảo, Tống Viễn bảo để anh mua giúp cậu, cậu chạy ra đến cửa nói mình muốn tự đi mua.
Họ đi ra đến cổng tiểu khu, Tống Viễn liền dừng bước chân lại. Tống Tinh Diệp nhìn thấy một cô gái đang mỉm cười gọi Tống Viễn, cô gái đeo một chiếc khăn choàng màu trắng đỏ đan xen, khăn choàng quấn trên cổ cô gái, trông vừa nhỏ bé vừa trắng trẻo. Tay cô gái còn cầm một hộp quà, nói là tặng quà năm mới cho Tống Tinh Diệp.
Cô gái tên là Vương Nhã Nam, từ năm lớp sáu tiểu học đã bắt đầu thích Tống Viễn, sau khi đi làm thì biết được tin Tống Viễn vẫn chưa hẹn hò từ chỗ của bạn bè, lần đầu tiên lấy dũng khí bắt đầu theo đuổi anh.
Tống Viễn không nhận, bạn bè với nhau tặng quà thì không sao, nhưng nếu là người theo đuổi vậy thì anh không thể nhận. Cô gái trông có vẻ hơi tổn thương, nhưng cô vẫn cười nói năm mới vui vẻ.
Tống Tinh Diệp bảo mình phải đi ra hiệu sách mua sách tham khảo, rồi đi cùng với cô ấy ra khỏi cổng tiểu khu, rồi lại lên cùng một chuyến xe buýt.
Vương Nhã Nam biết cậu là em trai của Tống Viễn, sau khi xuống xe thì đi cùng với cậu vào hiệu sách, còn định mua thêm cho cậu ít quà khác.
"Chị à, lấy lòng tôi vô dụng thôi." Cậu từ chối quà của Vương Nhã Nam.
Vương Nhã Nam hỏi cậu đã có bạn gái không, cậu nói không, rồi lại hỏi cậu có người mình thích chưa, cậu nghiêm túc gật đầu nói có, trong lòng nghĩ rằng tôi còn thích cùng một người với chị đấy.
Chợt Vương Nhã Nam nhắc về chuyện cấp ba với cậu, bảo thật ra đây không phải là lần đầu tiên cô theo đuổi Tống Viễn, chỉ là hồi cấp ba không chính thức lắm, chỉ mượn ngày cá tháng tư để tỏ tình với anh thôi.
Tống Tinh Diệp cũng khá là muốn nghe, vì đây đều là những chuyện liên quan đến Tống Viễn mà cậu không biết.
"Lúc đó chị nói thích cậu ấy, kết quả em đoán xem cậu ấy nói gì?" Vương Nhã Nam hà hơi vào lòng bàn tay của mình, lấy chiếc bao tay vừa mua từ trong túi ra đeo lên.
Tống Tinh Diệp cầm túi quà giúp chị: "Nói gì?"
"Cậu ấy nói cậu ấy còn một "cục nợ", không có thời gian yêu đương." Vương Nhã Nam mỉm cười nhìn cậu.
"Sau đó chị mới biết, "cục nợ" này là em trai của cậu ấy từ chỗ của bọn Ngô Dũng."
Tống Tinh Diệp cười cười: "Tôi đúng là khá làm phiền anh ấy."
Vương Nhã Nam xua tay: "Lúc đó chị cũng không tin lắm, hôm sau chị đi hỏi cậu ấy, hỏi là em của cậu ấy sao, cậu ấy mỉm cười gật đầu bảo đúng vậy." Cô sờ lên mũi mình.
"Bạn thân của chị không tin, hỏi cậu ấy đã có bạn gái rồi đúng không."
"Kết quả Tống Viễn nói, nếu cậu ấy không phải có một em trai mà là một em gái, có lẽ không bao lâu sau sẽ có bạn gái thật, thậm chí là từ bạn gái trở thành bà xã." Vương Nhã Nam nhận lấy túi từ tay cậu.
"Cậu ấy còn bảo sau này chưa chắc cậu ấy có thể tốt với vợ như tốt với em trai vậy."
"Bạn chị tin luôn, cảm thấy cậu ấy hơi biếи ŧɦái. Nói rằng nếu cậu ấy có em gái cậu ấy sẽ lấy em gái thật luôn hả? Tư tưởng hỏng bét gì đây."
Tống Tinh Diệp không nói gì, Vương Nhã Nam nói tiếp: "Chu Hoa nói có gì đâu, cũng đâu có quan hệ huyết thống, bạn chị cũng không nói gì thêm nữa."
"Vậy nên anh trai em thật sự rất thương em đấy. Mấy năm nay chị cũng chưa từng thấy cậu ấy nói thích ai bao giờ, duy nhất cảm thấy cậu ấy để ý một cách quá đáng là em đó. Rõ ràng ở ký túc xá trường, mà cứ xin nghỉ với giáo viên nói về dỗ em trai ngủ, rõ ràng bài tập rất nhiều, thời gian rất gấp mà vẫn cứ phải cùng ăn tối với em."
"Thậm chí có nhiều lúc chị hâm mộ em lắm." Ở trạm xe, cô nói tạm biệt với Tống Tinh Diệp rồi lên xe.
Lúc về Tống Tinh Diệp không ngồi xe.
Trên đường đi bộ về cậu đang nghĩ, từ khi nào mình bắt đầu không sợ bị bán đi khi đi bộ trên đường? Từ khi nào mình bắt đầu không sợ những người lạ lướt qua kia như vậy nữa?
Và từ khi nào tình cảm đối với Tống Viễn bắt đầu biến chất?
Khi về nhà trên người cậu mang theo khí lạnh. Tống Viễn bảo cậu ngồi lên giường rồi đắp chăn lên giữ ấm một chút, sau đó đi lấy khăn ấm làm ấm tay cho cậu.
Cậu nhớ lại lời mà Vương Nhã Nam nói, nếu như cậu là con gái, có lẽ Tống Viễn sẽ lấy cậu làm vợ thật.
Nhưng cậu là con trai, con trai thì không được sao?
"Ra ngoài mua sách mà sao lâu như vậy?" Tống Viễn hỏi cậu.
Tống Tinh Diệp nói mình lâu quá rồi không đi dạo nên muốn đi đây đó chút, rồi đi bộ về.
Cậu nói: "Anh, em muốn nói với anh, em có người thương rồi."
Tống Viễn sững người một lúc: "Thật chứ? Bạn học sao?"
Có vẻ như không có chút gì là không vui cả. Tống Tinh Diệp rút tay ra khỏi khăn ấm: "Thích anh."
Rồi cậu bảo buồn ngủ, muốn nằm ngủ một chút.
Lúc Tống Viễn ra ngoài đóng cửa lại cho cậu, anh đi đến nhà vệ sinh giặt khăn treo lên, sau đó soi gương thở phào một hơi.
Tinh Tinh có người mình thích rồi sao? Lúc đó tâm trạng của anh rất phức tạp, không biết được là tâm trạng nào là nhiều nhất.