Tinh Nhị Đại

Chương 4

Editor: Anneeeeeeeee

Ăn cơm trưa trên máy bay xong, khi hạ cánh không hề dừng chân* mà chuyển ngay lên xe bus.

Cố An đem nút tai và bịt mắt cho tôi, bảo tôi cố gắng ngủ thêm một lúc trên xe, chắc khoảng năm giờ chiều mới tập hợp được hết nhân viên, có lẽ phải ghi hình đến rất khuya để đuổi kịp tiến độ.

Tôi dựa vào gối hình chữ U, liếc mắt nhìn anh ta: "Mấy người bạn nhỏ không ngủ à?"

Cố An: "Hôm nay chỉ quay phần của người lớn thôi."

Tôi mở bảng quy trình ra, trên đó có đóng gói đồ đạc, chơi trò chơi, phân nhóm.

Tôi cố nheo mắt một lúc nhưng không thể ngủ được, vì vậy tôi mở vòng bạn bè của Mục Hạo Viêm ra xem. Cơ bản không có nhiều ảnh tự sướиɠ, đa số toàn ảnh ở trường quay, tôi kéo xuống một lúc mới thấy một bức ảnh mặc áo len với khung cảnh là một bức tranh phong cảnh điền viên*.

Trông đẹp hơn nhiều so với bức tranh của tôi.

Tôi cử động đầu ngón tay, album của tôi lại có thêm một bức ảnh.

Người thật chắc chắn sẽ tươi sáng hơn, tôi rất mong được gặp mặt, nhưng mà làm thầy thì thôi, tôi cũng không thiếu bề trên đâu.

Tôi là người thứ hai đếm ngược đến thị trấn nhỏ, bốn minh tinh nhiệt tình chào đón tôi mà không hề giải vờ làm giá.

Tôi chào hỏi từng người, tốn rất nhiều chất xám mới không gọi sai tên, người thật và trên ảnh có sự chênh lệch nhất định.

Trong số đó, lớn tuổi nhất là ca sĩ Chử Tân Hải có một ít quan hệ với mẹ tôi, giờ đang vỗ vai tôi mà cười to: "Cháu không cần lo lắng, tí nữa cháu cứ cùng tổ với chú, chú che chở cho cháu."

Tôi bị vỗ đau cả vai, không hề muốn cùng ông một tổ mới hỏi: "Không phải là chơi trò chơi lập nhóm ạ?"

Ông hiểu nhầm ý tôi, xắn tay áo khoe bắp tay: "Đừng lo, chú Chử của cháu càng già càng dẻo dai, giật lấy giải nhất cũng không có vấn đề gì."

Chuyên đi chương trình giải trí Đậu Khang lập tức la hét "Có cảnh mờ ám" làm mọi người đều bật cười.

Một trong các nghệ sĩ nữ, Du Giai Thụy xen vào nói: "Có khi người trẻ tuổi muốn cùng tổ với một chị đẹp, anh Chử đừng làm chuyện xấu nha."

Đậu Khang trêu ghẹo nói: "Là chị gái xinh đẹp muốn cùng tổ với thiếu niên đó."

Du Giai Thụy liếc anh ta một cái: "Chỉ có cậu là nói nhiều thôi."

Tôi chưa thể hiện thái độ gì nhưng họ đã sắp xếp cho tôi một cách rõ ràng rồi, một lúc đã có thêm một chú, một chị.

Đậu Khang và Du Giai Thụy trao đổi mấy câu liền ném cuộc nói chuyện cho Doanh Lãnh đang im lặng, anh ta trêu chọc: "Hôm qua không phải em nói em trai thẹn thùng mà, sao giờ lại không nói chuyện."

Gương mặt trắng nõn của Doanh Lãnh hiện lên một vệt hồng, cúi đầu nhỏ giọng: "Tôi là fan phim của cô Cận, khi thấy em trai Dịch Ân sẽ nghĩ đến cô."

Đậu Khang đυ.ng vào tay tôi và nói: "Tiểu Lãnh quyết định trở thành diễn viên sau khi xem phim điện ảnh của cô Cận đấy, đúng là theo đuổi ước mơ diễn viên định thực."

Tôi bước sang một bên, hai nghệ sĩ nam tiếp xúc cơ thể quá nhiều làm tôi thấy bất tiện.

Doanh Lãnh mang dáng vẻ u mê, đôi mắt sáng long lanh, giọng điệu nhẹ nhàng: "Cô Cận trong có màn diễn dưới mưa như ngạo tuyết hàn mai*, dù chìm sâu vào lầy lội nhưng không thể vấy bẩn, lúc đó tôi cứ nghĩ Hồng Hi chắc chắn cũng yêu cô..."

Cô ta nói rất nhiều bỗng dưng dừng lại, "A" một tiếng, che miệng lén nhìn tôi.

"Tôi nói 'Yêu' không phải có ý kia đâu."

Đậu Khang và Chử Tân Hải đều nở nụ cười, Du Giai Thụy thì cười như không cười nhìn tôi.

Tôi nói: "Xin lỗi, tôi chưa từng xem."

Bầu không khí bỗng lạnh xuống.

Đậu Khang há to miệng: "Không thể nào, một bộ phim kinh điển thế mà chưa xem thật?"

Tôi gật đầu: "Tôi không thể xem TV."

Doanh Lãnh dịu dàng nhìn tôi: "Tác phẩm kinh điển của cô Cận là và , tôi có đĩa cứng, nếu tối cậu thấy chán thì có thể xem chút."

Tôi nói: "Không cần."

Khóe miệng Doanh Lãnh cứng đờ.

Chử Tân Hải hiểu rõ mà trấn an tôi: "Cảnh thân mật trong phim đều là giả thôi, mấy năm trước chú với mẹ cháu cũng có scandal, không cần phải bận lòng."

Tôi cười và nói: "Chú nói đúng."

Nhưng cũng không phải là giả.

Tôi chưa bao giờ xem các tác phẩm của mẹ, trên màn ảnh bà có thể yêu một người xa lạ mãnh liệt như vậy nhưng thực tế bà còn không thể tương kính như tân* đối với bố tôi.

Tôi không thể chấp nhận rằng mình thua của một nhân vật ảo được thiết lập sẵn.

Doanh Lãnh nghe được lời của Chử Tân Hải, cô ta lại tiếp tục nhiệt tình: "Thật ra cô Cận còn có mấy bộ diễn xuất rất tốt còn không có tuyến tình cảm, tôi phân loại rồi gửi cho cậu nha."

"Ha." D Giai Thụy bật cười.

Doanh Lãnh quay đầu: "Chị Giai Thụy, em cũng gửi cho chị một bản nha?"

Du Giai Thụy dường như được quan tâm mà giật mình: "Thế cảm ơn em nha, em gái Lãnh."

Đậu Khương mang vẻ hài hước mà nháy mắt với tôi: "Em trai rất may mắn nha."

Tôi không muốn có thêm bốn người thân trong chương trình tạp kĩ nên từ chối: "Cảm ơn lòng tốt của chị, không cần gửi tôi đâu, tôi sẽ không xem."

Không khí lại đông cứng, lúc này không ai nói gì thêm nữa.

Khóe mắt Doanh Lãnh đỏ lên: "Xin lỗi, làm cậu tức giận rồi, tôi không cố ý."

Chử Tân Hải cố điều hòa không khí: "Tiểu Lãnh à, Dịch Ân còn nhỏ không biết cách nói chuyện, ngươi đừng để ý."

Đậu Khang cũng định nói gì đó để làm sôi động không khí, vì thế tôi nói luôn trước khi anh ta mở miệng.

"Cô có thành kiến với tôi đúng không?"

"Cái gì, tất nhiên là không." Đôi môi Doanh Lãnh khẽ nhúc nhích, trong đôi mắt hạnh có hơi nước mông lung.

"Vậy à?" Tôi thấy hơi mệt vì đứng nói chuyện quá lâu, tôi hơi cong chân đung đưa qua lại, "Lông mày của tôi còn chưa nhíu mà chị đã bảo tôi đang tức giận, làm tôi tưởng trong mắt chị, tôi là một người có tính tình táo bạo nóng nảy."

Má Doanh Lãnh càng đỏ hơn: "Xin lỗi, tôi hiểu nhầm cậu rồi."

"Không sao," tôi nói một cách lạnh lùng, "Chúng ta không quen thuộc nên không tránh được hiểu lầm, sau này chú ý hơn là được."

Doanh Lãnh cắn chặt môi dưới: "Tôi, tôi đi sửa lại trang điểm chút." Nói xong thì chạy vội vào căn phòng nhỏ, phía sau có ba trợ lý chạy theo.

Du Giai Thụy huýt sáo: "Em trai ngầu nha."

Chử Tân Hải thở dài, Đậu Khang muốn nói lại thôi.

Tôi không muốn dông dài cùng bọn họ nữa, vì thế tôi tìm một cái ghế đẩu nhỏ, chọn một góc nghỉ ngơi, trong sân nhân viên công tác đang chỉnh lại đèn chiếu sáng, những tạp âm chói tai cực kì ầm ĩ.

Cố An ôm kiện áo gió dài đến bảo tôi mặc thêm vì tối trở lạnh.

"Thiếu gia, cậu có phải là bậc thầy về trà* trong truyền thuyết đúng không?" Anh ta hạ giọng nói rằng những lời nói của tôi và cô ta đã truyền khắp tổ hình rồi.

Tôi dựa vào tường, nói chậm rãi: "Tôi không uống trà."

Anh ta che ngực: "Đúng là công kích từ một phía."

Tôi thật sự không thể hiểu được tại sao một người ít nói trầm lắng như chú Kiều lại có một học trò nói nhiều như vậy.

Sau khi nghỉ ngơi 10 phút, có tiếng ồn ào từ ngoài truyền đến, chính là Mục Hạo Viêm khoan khai đến chậm.

Tôi đứng dậy muốn ra cửa nhìn người thật một phát, nhưng mới vừa đi được hai bước đã bị nhân viên công tác bao vây, ba chân bốn cẳng đeo microphone cho tôi, chỉnh sửa lớp trang điểm.

Thời gian không còn nhiều, Mục Hạo Viêm vừa đến đã bắt đầu quay chụp nên không có cơ hộp chào hỏi.

Tôi nhìn bầu trời u ám, trong lòng cuối cùng cũng có chút mong đợi.

Hành lý trong nhà đã về lại tay tôi, chúng tôi kéo vali và balo trên lưng tập hợp trước viện, cửa mở ra, bên ngoài cửa lớn tối em có hơn ba mươi nhân viên công tác tập trung khá hoành tráng.

Dì Lâm ngồi chính giữa, mặc dù mọi người đều biết tôi có quan hệ với bà nhưng bề ngoài bà vẫn công bằng chứ không nói chuyện riêng với tôi.

Sáu người xếp thành hàng ngang, Mục Hạo Viêm và Chử Tân Hải đứng giữa, hai bên trái phải là tiểu hoa* Doanh Lãnh và Dư Giai Thụy, tôi và Đậu Khang đứng ngoài cùng.

Tôi đặt tay lên tay cầm, mắt tôi bất giác nhìn sang phải, Du Giai Thụy không che được hết vóc dáng cao lớn của Mục Hạo Viêm, tôi dễ dàng nhìn được gò má như điêu khắc của anh ấy, lông mày đen nhánh, sống mũi thẳng, môi mỏng, không hề thấy được sự mệt mỏi vì đi xe.

Đường nét còn đẹp hơn trong tưởng tượng của tôi, tôi theo bản năng xoa ngón trỏ, tay lại ngứa ngáy.

Tiếng mở tàn của dì Lâm bên tai xa dần, trong nháy mắt yên tĩnh, người có khuôn mặt hoàn mỹ kia nhìn thẳng vào tôi rồi cười một cách dịu dàng.

"Nhìn có đẹp không?"

Đúng lúc đó, giọng nói của dì Lâm vang lên lần hai: "Camera của cháu ở đây, đừng nhìn sai chỗ, mặt của Hạo Viêm bị cháu nhìn thủng mất."

Tôi bình tĩnh thu lại ánh mắt và nhận xét: "Rất đẹp, người thật đẹp hơn trong ảnh nhiều."

Hầu đạo giơ bảng trắng, phía trên là dong chữ được viết bằng bút dạ đen ---------Thế mà cậu còn dám nói mình không phải "Hỏa Diễm"!

Tôi không thấy.

Đậu Khang cũng không chịu bỏ qua: "Thì ra em trai muốn cùng nhóm với Mục Đẹp Trai*, lẽ ra em phải nói sớm chứ."

"Gì mà phải nói sớm hơn," dì Lâm cắt ngang cuộc thảo luận, "Muốn tự do chọn nhóm không dễ thế."

Kế tiếp, thay vì giải thích luật chơi, bà đưa cho mỗi người một túi vải.

"Có lẽ mọi người rất vất vả vì mang nhiều hành lý quá đến đây nhỉ."

Trong chớp mắt khuôn mặt của Chử Tân Hải thật khổ sở: "Không vất vả đâu."

Dì Lâm vẫn tự nói tiếp: "Giờ tôi sẽ giúp mọi người giảm bớt gánh nặng, mỗi người chỉ được mang mười món đồ tùy thân, không được mang đồ vượt qua giới hạn chứa của túi vải."

Doanh Lãnh và DU Giai Thụy nói rằng điều đó không được, cò kè mặc cả với ống kính, cố gắng làm nũng tỏ ra đáng yêu, cống hiến rất nhiều gói biểu cảm.

Ngược lại tôi thấy quy tắc này rất tốt, có thể tận dung cơ hội này đưa bức tranh tới Mục Hạo Viêm, anh ấy nhận món quà của tôi dưới camera sẽ không thể trả lại cho tôi được, việc tôi muốn anh ấy làm người mẫu cho tôi cũn không quá khó khăn.

Dì Lâm bấm thời gian mười phút, tôi ngay lập tức mở balo, xé vỏ bọc rồi cầm bức chân dung chạy đến trước mặt Mục Hạo Viêm.

"Mục tiên sinh, quà gặp mặt, mong anh nhận lấy."

Nói xong tôi không cho anh ấy cơ hội từ chối, trực tiếp nhét vào tay anh.

Mục Hạo Viêm sững sờ nhìn bức chân dung trong tay, sau đó nhìn tôi với đôi mắt sâu thẳm: "Cậu muốn cùng nhóm với tôi sao?"

Tôi vốn dĩ không để ý việc phân nhóm thế nào, chẳng qua nếu so sánh thì.....

"Tốt nhất là có thể chung nhóm với anh."

Đầu ngón tay anh ấy vuốt ve mép khung, lại cười với tôi một cách nuông chiều: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố gắng."

Cố gắng cái gì tôi cũng không hỏi, chắc là dì Lâm nhờ anh hỗ trợ tôi rồi.

Đậu Khang chua xót ló đầu: "Ai nói em trai không biết đi các chương trình giải trí, rõ ràng là hối lộ."

Dì Lâm ho khan hai tiếng: "Chú ý sửa soạn, chỉ còn sáu phút."

Đậu Khang giống như bị dội nước sôi, anh ta nhanh chóng rụt đầu lại, sứt đầu mẻ trán loại bỏ những đồ không cần thiết.

Tôi không nhúc nhích, mặt dày chờ Mục Hạo Viêm đáp lại.

"Yên tâm, anh đáp ứng cậu."

Tôi đã đánh giá sai anh ấy, không chỉ đánh vần không tốt mà còn rất keo kiệt.

Nhưng vì khuôn mặt đẹp trai vui tai vui mắt của anh ấy, tôi lựa chọn tha thứ.

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn thiên sứ nhỏ lúc 14:39:14 ngày 20/11/2020; 16:35:27 ngày 21/11/2020 ném phiếu bá vương và tưới dung dịch dinh dưỡng nha.

Cảm ơn thiên sứ nhỏ đã tưới 2 bình dịch dinh dưỡng nha

Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng làm việc chăm chỉ!

- ---------------------------------------------------

1. Ngựa không ngừng vó.

2. Phong cảnh điền viên: là bức tranh cảnh làng quê vườn tược nha.

3. Ngạo tuyết hàn mai: cành mai trên tuyết, mảnh mai mà kiên cường.

4. Bậc thầy về trà: ở đây là đại sư giám trà, tui nghĩ trà là trà xanh á =)))))))))), chỉ người chuyên trị các bé trà xanh.

5. Mục Soái: đoạn này là Đậu Khan trêu chọc anh zai Mục đẹp nên bé Dịch Ân nhìn nhiều nè.

6. Tiểu hoa: là khởi điểm của các sao nữ khi bước chân vào làng giải trí, từ vô danh đến những mỹ nhân được săn đón mà chưa có thành tích đáng kể thì vẫn gọi là tiểu hoa.

- -------------------------------

#03/04/2022

#Anne

Tui quên mất, tui cứ nghĩ tui đã gõ được nhiều nhiều rồi nên tui chơi mấy ngày lận, tui khum ngờ tui mới chỉ gõ được có 200 chữ =)))))