Ngay khi ảo cảnh tan biến, tà hỏa hoành hành trong đại não nhất thời trống rỗng. Hắn sững sờ ngẩng đầu lên thấy sư tôn quỳ một gối ở trước mặt, một tay ôm bụng, mặt hơi tái nhợt. Hắn dường như cảm giác được gì, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, còn sót lại một tia linh lực lưu chuyển nơi đầu ngón tay, mơ hồ nhớ lại hắn vừa làm gì, sắc mặt nhất thời tái nhợt.
Hắn lập tức nhào tới bên cạnh Thẩm Thanh Thu, thật cẩn thận đỡ y, vừa gấp vừa hối hận: "Sư tôn! Sao người không đánh trả?!"
Dựa vào linh lực của sư tôn, hoàn toàn có thể trực tiếp đánh trả chiêu bạo kích vừa rồi, hai đạo linh lực va chạm, chẳng những có thể hóa giải công kích của hắn, còn có thể bắn ngược trở về.
Lại nghe sư tôn cúi đầu thở dài một tiếng: "Đứa trẻ ngốc này." Dưới ánh trăng, khuôn mặt ôn nhu như nước, cười nói: "Vốn là vì không muốn ngươi bị thương. Nếu ta đánh trả, làm tổn thương ngươi, vậy còn ý nghĩa gì?"
Lạc Băng Hà nghe thanh âm suy yếu của sư tôn, trong lòng rất muốn một chưởng đánh chết bản thân: "Nhưng hiện tại người bị thương lại chính là sư tôn!"
Hắn xấu hổ không thôi, chuyện trận tỷ thí thứ ba với ma giới còn chưa qua bao lâu, lại để cho sư tôn bởi vì mình mà bị thương, lần này là trực tiếp bị hắn đánh trúng!
Nhớ tới vừa rồi còn thề son sắt nói tuyệt đối không để sư tôn bị liên lụy nữa, hắn liền muốn đào một cái hố tự chôn mình!
Thẩm Thanh Thu thấy đứa nhỏ này vẻ mặt tự trách cùng khổ sở đều sắp tràn ra, cảm thấy buồn cười, khẽ cười nói: "Tu vi ta và ngươi làm sao có thể so sánh, vi sư chịu thêm vài cái cũng không vấn đề gì."
Lạc Băng Hà thà rằng sư tôn đánh hắn, mắng hắn, tức giận, hoặc là không để ý đến, châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ như trước kia, nhưng hết lần này tới lần khác sư tôn ôn thanh nhuyễn ngữ như vậy, làm cho hắn ngơ ngác nói không nên lời.
Hắn thật sự ngu xuẩn, hắn đã có sư tôn tốt nhất thiên hạ, vậy mà còn oán hận vận mệnh đối với hắn bất công, có thể gặp được sư tôn, còn không biết đủ!
Một lúc lâu sau, Lạc Băng Hà thấp giọng nói: "Tất cả đều là lỗi của đệ tử."
Thẩm Thanh Thu cho rằng hắn còn đang tự trách mình, rộng rãi nói: "Không liên quan đến ngươi. Ma tộc hành vi cực đoan quỷ dị, khó lòng phòng bị. Tuy nhiên, nếu ngươi muốn không bao giờ gặp phải những điều tương tự trong tương lai, hãy trở nên mạnh hơn."
Đúng vậy, đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, chỉ có mạnh hơn mới có thể không bị bắt nạt, mới có thể bảo hộ người muốn bảo hộ!
Lạc Băng Hà đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt bình tĩnh chăm chú nhìn Thẩm Thanh Thu, một đôi mắt đen như diệu thạch, phản chiếu ánh sáng còn chói mắt hơn cả tinh nguyệt trên trời.
Hắn ở bên cạnh Thẩm Thanh Thu ngồi nghiêm chỉnh, giọng nói kiên định: "Ta hiểu rồi."
Thẩm Thanh Thu không chú ý tới, đây là lần đầu tiên hắn không tự xưng "đệ tử", siết chặt nắm tay, lại mở miệng, gằn từng chữ nói: "Từ nay về sau, loại chuyện này... Ta sẽ không bao giờ để nó xảy ra nữa."
Để cho sư tôn bảo vệ, chính mình yếu đuối vô lực, để cho sư tôn vì thế mà bị thương... Những chuyện này, tuyệt đối sẽ không có nữa!
Thẩm Thanh Thu "Ừm" một tiếng, giơ tay lên, xoa xoa đầu hắn, cười nói: "Bất quá, cũng không cần quá để tâm. Nếu ngươi không thể mạnh mẽ hơn, ta sẽ ở bên cạnh bảo vệ ngươi."
Lời này vừa nói ra, Lạc Băng Hà hoàn toàn ngây dại, chưa từng có ai, đối với hắn hứa hẹn thẳng thắn lại tha thiết như vậy.
Thiên hạ tuy lớn, nhưng lại có mấy người có thể nói, ngươi không cần phải trở nên mạnh mẽ, có ta ở đây, tự nhiên sẽ không để cho ngươi bị khi dễ?
Cổ họng Lạc Băng Hà nghẹn lại, từng trận ấm áp dâng lên, thiếu chút nữa lại khóc.
Dưới ánh trăng trắng bạc, sư tôn mặt mày tuấn nhã, mắt sáng như sao, còn đẹp hơn cả pháo hoa nhân gian, loại cảm xúc nào đó trong lòng mơ hồ nảy mầm.
Bỗng nhiên ý thức được câu nói vừa rồi của sư tôn nghĩa là vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, ráng hồng dần dần bò lên gò má, không cần soi gương hắn cũng biết mặt mình hiện tại nhất định rất đỏ, hắn ngượng ngùng cúi đầu.
Thẩm Thanh Thu ho một hồi, nhéo nhéo cánh tay hắn nói: "Được rồi, đỡ ta đứng lên trước."
Lạc Băng Hà cảm thấy nơi cổ tay bị vặn qua không đau không ngứa, nổi lên một trận tê dại, trong đầu không tự chủ hiện ra hình ảnh vừa rồi ánh mắt sư tôn khi nhìn hắn sáng tựa sao trên trời, miệng khẽ nhếch, lập tức cảm giác được tâm tư không ổn, đáy lòng mắng bản thân vài câu, lúc này là lúc nào mà còn suy nghĩ vẩn vơ, thật là đối với sư tôn đại bất kính. Vội vàng chỉnh đốn tâm tư, theo lời mà làm.
Bỗng nhiên, một thanh âm già nua đột ngột vang lên, hừ một tiếng, kỳ quái nói: "Tiểu tử cư nhiên có thể phá kết giới của lão phu, không đơn giản a."
Thanh âm phảng phất từ trong sơn cốc truyền đến, quanh quẩn bốn phía, làm cho người ta không phân biệt được nó phát ra từ hướng nào.
Lạc Băng Hà đỡ sư tôn đứng dậy, ánh mắt cảnh giác. Hắn bước lên chắn trước mặt Thẩm Thanh Thu. Đáy mắt hiện lên một tia cảnh giác. Tình huống bây giờ vô cùng bất lợi cho sư đồ bọn họ. Hắn đã hạ quyết tâm, nếu Mộng Ma hạ độc thủ, dù có dốc toàn lực cũng phải tranh thủ cho sư tôn một đường sinh cơ.
Thanh âm kia lại nói: "Ngươi lại đây, để lão phu nhìn xem, là thiếu niên anh hùng nào, bản lĩnh lớn như vậy."
Lạc Băng Hà nhìn về phía sư tôn, sư trưởng còn chưa lên tiếng, thân là đệ tử không dám tự tiện chủ trương.
Sắc mặt Lạc Băng Hà ngưng trọng, Thẩm Thanh Thu ngược lại nhìn rất thoải mái, còn có tâm trạng trêu đùa hắn: "Người ta hỏi thiếu niên anh hùng ngươi, đáp lời đi chứ?"
Lạc Băng Hà đỏ mặt, xoay người cao giọng nói: "Phá bỏ kết giới tiền bối, toàn bộ nhờ vào sư tôn của ta. Danh thiếu niên anh hùng tuyệt đối không dám nhận."
Thanh âm kia hừ một tiếng, tựa hồ có chút khinh thường. Nơi này là giấc mộng của Lạc Băng Hà, chỉ có thể dựa vào chính bản thân hắn, Thẩm Thanh Thu tuy rằng thay Lạc Băng Hà đỡ một kích, nhưng cuối cùng vẫn phải dựa vào Lạc Băng Hà nhanh chóng tỉnh táo lại, mới có thể phá bỏ kết giới.
Thẩm Thanh Thu nói: "Vị này hẳn là Mộng Ma tiền bối."
"Chính là lão phu." Ngữ khí rất kiêu ngạo.
Lạc Băng Hà nhíu mày, chợt nghe trong đầu truyền đến thanh âm: "Lão phu chỉ cho tiểu tử ngươi tới đây, lại không ngờ tên phàm phu Thương Khung Sơn này cũng tới, để cho y ngủ một giấc trước đi."
Lạc Băng Hà còn chưa kịp phản ứng, quả nhiên thấy sư tôn nhẹ nhàng nhắm mắt, nặng nề ngã xuống. Lạc Băng Hà kinh hãi, vội vàng đỡ lấy y, gọi: "Sư tôn?"
Mộng Ma nói: "Không cần lo lắng. Lão phu chỉ đưa y vào mộng trong mộng, ngủ càng sâu mà thôi. Ngươi, lại đây!" Lần này, ngược lại có thể nghe ra thanh âm từ sơn động ở phía tây truyền đến.
Lạc Băng Hà gọi sư tôn mãi không tỉnh, nhẹ nhàng đặt y nằm trên đất, quay sang nơi phát ra giọng nói kia: "Sư tôn ta đã gọi ngài một tiếng tiền bối, ta tất nhiên càng phải đối với ngài thập phần kính trọng, hy vọng ngài cũng không làm khó sư tôn."
Mộng Ma cười hắc hắc nói: "Tiểu tử, ta xem trong ký ức của ngươi, sư phụ ngươi đối với ngươi cũng không tính là tốt, vì sao không dứt khoát để cho ta diệt trừ y? Ta là đang giúp ngươi a."
Lạc Băng Hà lắc đầu: "Sư tôn cũng không phải như tiền bối nghĩ. Nói như thế nào, sư tôn cũng là sư tôn, người đối với ta như thế nào cũng được, thân là đệ tử lại không thể bất kính."
Mộng Ma hừ nói: "Cổ hủ! Nhân giới chính đạo, đều là dối trá như vậy. Quản y sư hay không sư, tôn hay không tôn. Phàm là người khi nhục ta, đều nên gϊếŧ! Y biết rõ tu vi của ngươi không đủ để ứng phó Thiên Chuỳ, lại còn phái ngươi lên sân, chính là cố ý dồn ngươi vào chỗ chết, ngươi chẳng lẽ nhìn không rõ?"
Lạc Băng Hà thản nhiên nói: "Khi đó, ngay cả chính ta cũng không tin mình có thể thắng. Sư tôn lại tin tưởng ta, chẳng những cho ta cơ hội, còn cổ vũ ta. Cuối cùng, ta đã thắng. Hơn nữa sư tôn vì cứu ta, thay ta ngăn cản hai lần công kích, người đối đãi với ta, là thật lòng."
Mộng Ma cũng chỉ xem lung tung một ít ký ức, không biết rõ về Thẩm Thanh Thu, cũng không muốn dây dưa quá nhiều về vấn đề này, nhưng thái độ đối với Lạc Băng Hà lại rất hài lòng: "Tiểu tử, ngươi ngược lại là một người trọng tình trọng nghĩa."
Lạc Băng Hà không cần suy nghĩ: "Không bằng một phần vạn sư tôn đối đãi với ta."
Mộng Ma cảm thấy nếu lão có khóe miệng nhất định đang co giật. Lão quyết định thay đổi chủ đề.
Trầm ngâm một lát, Mộng Ma nói: "Lão phu cảm giác trên người ngươi, che giấu một bí mật động trời, tuy rằng không rõ đó là gì."
Lạc Băng Hà hơi kinh ngạc: "Có thật không? Ngay cả ngài cũng không rõ sao?"
Mộng Ma nói: "Tộc ta kỳ tài lớp lớp, không ít người kiệt xuất hơn lão phu, ở trên người ngươi phong ấn cái gì, cũng không phải là chuyện không có khả năng."
Lạc Băng Hà khϊếp sợ, hắn không dám tin nói: "Ý của tiền bối là, thứ trên người ta, có liên quan đến ma tộc?"
Mộng Ma cười nói: "Như thế nào? Ngươi có bất mãn gì sao? Vội vàng muốn cùng ma tộc xóa sạch quan hệ sao?"
Lạc Băng Hà cường ngạnh nói: "Ma giới làm ác đa đoan, nhiều lần đả thương sư tôn ta, ta tự nhiên là tuyệt đối không thể liên quan đến bọn họ."
Mộng Ma buồn bực nói: "Tiểu tử ngươi câu nào cũng không rời sư tôn. Lão phu đoán, ngươi tiếp theo một câu liền muốn hỏi, dám hỏi tiền bối, có biện pháp đem nó loại bỏ khỏi người ta hay không?"
"Cho dù ta hỏi, tiền bối sẽ nói cho ta biết sao?"
Mộng Ma cười ha ha: "Đây cũng không phải lão phu không muốn nói cho ngươi biết, mà là lão phu thật sự bất lực. Ngay cả nhìn còn nhìn không rõ, nói gì đến trừ đi? Nếu không phải đối với tiểu tử ngươi nhìn không thấu, sớm đã đem hai người các ngươi gϊếŧ đi rồi, nào có hứng thú dây dưa nửa ngày. Ngươi tưởng lão phu rất nhàn rỗi sao?"
Lạc Băng Hà không nói gì, ý tứ trên mặt lại rõ ràng hơn: Ngài không nhàn rỗi ai nhàn rỗi.
Mộng Ma lại nói: "Diệt trừ thì bất lực, bất quá, áp chế cũng không phải là không có cách nào."
Lạc Băng Hà kinh ngạc, thăm dò hỏi: "Tiền bối, ngài có nguyện ý đem phương pháp nói cho ta?"
Mộng Ma dẫn dắt nói: "Lão phu không chỉ có thể dạy ngươi phương pháp áp chế, còn có thể dạy ngươi rất nhiều thứ khác.”
Lạc Băng Hà nghe liền hiểu, thanh âm trong nháy mắt lạnh xuống: "Ngài muốn ta tu ma?"
"Tu ma có cái gì không tốt? Nếu ngươi có thể tu ma, thứ bị phong ấn trên người ngươi, sẽ giúp tu vi của ngươi một ngày tiến ngàn dặm, áp đảo vạn người, cũng không phải là nói suông! Đảo lộn thời không, tung hoành tam giới, nghiêng trời lệch đất, đánh đâu thắng đó, tuyệt đối không nói đùa!"
Nghe được câu cuối cùng, Lạc Băng Hà trong lòng khẽ động.
Một ngày tiến ngàn dặm, đứng trên vạn người, tung hoành tam giới, đánh đâu thắng đó. Vậy thì... Hẳn là sự tồn tại mạnh nhất chứ?
Nhưng ngay sau đó, hắn đã lập tức phủ quyết. Sư tôn ghét nhất con đường yêu đạo, nếu như mình nhịn không được, bị Mộng Ma cám dỗ vào tà đạo, thì làm sao đối mặt với sư tôn đây? Vô luận sư tôn thương tâm, hay nổi trận lôi đình, đều là chuyện mình không muốn nhìn thấy.
"Không được." Lạc Băng Hà quả quyết cự tuyệt.
Mộng Ma cười lạnh nói: "Nếu ngươi không chịu theo ta, chỉ sợ không áp chế được ma khí trên người ngươi. Hiện tại tiềm tàng sâu, nhìn không ra cũng tốt, nhưng lão phu cảm giác được, phong ấn trên người ngươi đang yếu đi. Chờ nó một ngày nào đó phá phong ấn mà ra, sư phụ tốt của ngươi ghét ác như thù, lấy trừ ma vệ đạo làm lý tưởng, sẽ đối xử với ngươi như thế nào?"
Nhắc tới chuyện Lạc Băng Hà cố kỵ nhất, hắn cắn răng: "Mộng Ma tiền bối, tại hạ chỉ là một phàm tu nho nhỏ, ngay cả Trúc Cơ còn chưa tới, ngài cần gì phải ép ta tu ma?"
"Tiểu tử chớ có không biết điều! Lão phu thấy ngươi thân mang kỳ trạng, không muốn một thân tuyệt học này theo thân thể ta tan thành mây khói, bao nhiêu người cầu còn không được!"
Lạc Băng Hà cụp mắt lại, trong lòng suy nghĩ muôn vàn.
Mộng Ma thấy Lạc Băng Hà mặt không chút thay đổi, không nói tiếp, bỗng nhiên dâng lên một cỗ dự cảm không lành.
Quả nhiên, khi Lạc Băng Hà mở miệng, mang theo một nụ cười ý vị không rõ. Hắn chậm rãi nói: "Tiền bối vội vàng muốn dạy ta như vậy, chỉ sợ không chỉ là bởi vì không muốn tuyệt học không có người kế thừa chứ?"
Mộng Ma thầm kêu không tốt.
Lạc Băng Hà nói: "Ký sinh trong mộng cảnh của người khác, nếu thường xuyên thay đổi ký chủ, nguyên thần sẽ bị tổn hại suy yếu, nhưng nếu có thể trường kỳ ở trên người một vật chủ cố định, thì có thể dưỡng sức, ổn định nguyên thần." Hắn dừng một chút lại nói: "Mộng Ma tiền bối chẳng lẽ đã đại hạn sắp tới, mới bất đắc dĩ phải chọn ta làm ký chủ?"
Mộng Ma bị hắn nói trúng tim đen, không chống đối cũng không tức giận, thoải mái thừa nhận: "Không sai! Không nghĩ tới tiểu tử ngươi cư nhiên hiểu biết cũng sâu rộng, còn biết đến điểm này."