Tiêu Tề là giáo viên dạy thống kê của Doãn Dung vào học kỳ trước.
Thống kê là một lớn học lớn bởi là môn học chung của nhiều khoa, gồm 500 sinh viên năm thứ nhất trường Cao đẳng Máy tính và Toán học cùng nhau tham gia.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh chàng đẹp trai đeo kính gọng vàng, cao 1,9 mét đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên thì cả lớp học liền bùng nổ, mấy cô gái của hai trường cao đẳng xúm lại bàn tán rôm rả, đều đoán xem anh chàng kia là ai.
Kết quả khi chuông vào lớp vừa vang lên, người đàn ông đẹp trai ấy liền bước thẳng lên bục giảng với tờ giấy điểm danh.
Lớp học của Tiêu Tề rất hài hước, anh có thể khiến những kiến thức lý thuyết nhàm chán trở nên sinh động và dễ hiểu hơn. Và hầu như không có ai vắng mặt trong các buổi học của anh, cộng thêm nhiều cô gái vì ngắm nhìn anh mà cũng thường đến đây.
Khi đó Doãn Dung cũng có chút cảm giác với Tiêu tề, nhưng đó là vì những lý do khác...
Sau khi biết Tiêu Tề cũng bị mắc kẹt ở đây vào ban đêm, cô cảm thấy vui mừng không thể giải thích được.
Cô chỉ theo bản năng muốn lấy lòng của Tiêu Tề.
Thấy Tiêu Tề không định đi vệ sinh trong hành lang vì sợ xấu hổ, cô suy nghĩ một chút rồi kéo góc áo của anh.
Cô và Trần Đình Đình cùng sống trong phòng ngủ chính, và trong đó thì có một nhà vệ sinh. Doãn Dung khẽ nhún vai, ra hiệu cho Tiêu Tề im lặng, sau đó kéo quần áo của anh và dẫn anh vào phòng ngủ chính.
Sau khi nhẹ nhàng đóng cửa lại, cô mới dám quay đầu lại và nói.
"Có một nhà vệ sinh ở đây đấy."
Doãn Dung chỉ vào vị trí của nhà vệ sinh, sau đó mỉm cười với Tiêu Tề, cố gắng gây ấn tượng tốt với anh.
Tiêu Tề không nhúc nhích, thân hình cao lớn đứng trước mặt cô, cứ thế nhìn thẳng vào cô.
Doãn Dung thấy thế thì liếc nhìn tấm gương bên cạnh ở trên bàn trang điểm, lúc này mới nhận ra có điểm không ổn.
Trần Đình Đình khi ngủ rất sợ bóng tối nên cô dặt một chiếc đèn ngủ hình con mèo ở đầu giường, mặc dù đèn không sáng lắm nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ bộ dạng của mình lúc này.
Trong gương, cô đang mặc một bộ đồ ngủ màu trắng vô cùng gợi cảm, phần lớn bộ ngực sữa căng tròn đều lộ ra ngoài, dây đeo bên trái cũng không biết đã tuột ra từ lúc nào, lộ ra đầṳ ѵú hồng hồng bên trong.
Dưới ánh đèn cam mờ ảo, vẻ mặt của hai người trong phòng càng thêm mơ hồ, ái muội.
Doãn Dung nhìn bộ dáng của mình, liền vội vàng cúi người lấy áo khoác bên cạnh giường. Nhưng vừa cúi xuống, cặp nhũ hoa trên ngực lại càng nhảy ra một cách liều lĩnh.
Đồi tuyết trắng lay động trong mắt càng làm Tiêu Tề khó chịu hơn.
Doãn Dung nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân xa gần, liền hoảng sợ đưa tay ôm trước ngực.
Hơi thở đầy hocmon của nam nhân đến gần, dần dần bủa vây lấy Doãn Dung.
"Anh Tiêu... anh..." Ngay khi Doãn Dung nghĩ đến việc bản thân bị Tiêu Tề nhìn thấy hết, trái tim trong ngực càng đập nhanh hơn, cô cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào anh.
Từ khi có được bằng Tiến sĩ, nửa đời người của Tiêu Tề đã đưa ra không biết bao nhiêu thí nghiệm, phát minh... Thế nhưng không kể đến việc quan hệ với hụ nữ, anh thậm chí còn không có thời gian để thủ da^ʍ.
Ngay khi nhìn thấy cặρ √υ' như con thỏ trắng của người phụ nữ vừa rồi, côn ŧᏂịŧ của anh liền trở nên cứng ngắc vô cùng.
Mệt quá, sợ là giờ cũng không đi tiểu được chút nào.
Buổi tối ăn ở trường Đại học, lại còn uống rất nhiều rượu, Tiêu Tề híp mắt một cái, ý nghĩ trống rỗng, không có gì tốt hơn việc lấy say rượu làm cái cớ. Dù sao, cô đã tự mình kéo anh vào phòng ngủ, điều đó cho thấy cô hẳn là cũng có ý tứ với anh.
Lập tức, anh nắm lấy cánh tay của Doãn Dung, kéo cô đến bên giường. Anh đè cô nằm ngang trên đùi mình, côn ŧᏂịŧ cứng ngắc của anh ép thẳng vào đùi cô qua lớp quần pyjima xấu xí.
"Anh Tiêu..." Doãn Dung cũng không thể nói rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy sự việc phát triển vượt ra ngoài dự kiến của mình.
Trên người người đàn ông phía sau nồng nặc mùi rượu, cũng khiến Doãn Dung cảm thấy choáng váng.
Anh ấy uống say sao?
Anh ấy có biết hiện tại mình đang làm gì không?
Sau khi tỉnh lại, liệu anh ấy có còn nhớ những gì đã xảy ra không?
Rất nhiều ý nghĩ hiện lên trong đầu của Doãn Dung.
Không đợi cô suy nghĩ miên man, cô chợt cảm thấy trước ngực ớn lạnh.
Tiêu Tề đã ném chiếc áo khoác che ngực của cô xuống đất.
"Đừng nhúc nhích." Tiêu Tề thì thầm vào tai Doãn Dung.
Anh vùi đầu vào làn da lộ ra trên vài của Doãn Dung, nhìn xuống cặρ √υ' lấp ló dưới bộ đồ ngủ, anh liền đưa tay phải vào trong quần, vuốt ve lên xuống.
"Ưʍ... ưʍ..."
Tiếng rêи ɾỉ quyến rũ kèm theo hơi thở nóng rực vang lên bên tai Doãn Dung khiến cô cảm thấy toàn thân tê dại.
Khi cô cúi đầu xuống, cô có thể nhìn thấy rất rõ cái lều đã phồng lớn giữa hai chân của Tiêu Tề, nó rất lớn... như... như sắp làm rách quần của anh ấy vậy...
Bàn tay đang nắm lấy côn ŧᏂịŧ lâu lâu lại chạm qua làn da bên ngoài đùi của Doãn Dung.
Doãn Dung cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Tiêu Tề ôm cô và thủ da^ʍ, nhưng điều càng làm cô ngạc nhiên hơn là... anh cũng chỉ ôm mình...
"Anh Tiêu... ưʍ..." Cô được anh ôm thế này, chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran, giữa hai chân dường như có nước chảy ra, nhớp nháp vô cùng.
"Hử?" Tiêu Tề mở mắt, hai người nhìn nhau.
Anh trao cho cô một nụ hôn thật mạnh vào bên má.