Ngày hôm sau Sở Phi thức dậy thật sớm , ngắm mình trong gương thật lâu . Nàng phải thay đổi , nàng không muốn sống như thế này ( mới có 7 tủi mà ghê gớm chưa quý dị)
Bước xuống lầu , nàng ngồi cạnh cha mình , nàng ngước mặt lên nhìn cha vươn tay nắm lấy khủy tay ông ấy khẽ nói " Cha con muốn làm con trai , có thể cắt tóc ngắn không "
Ông Lý sửng sốt vài giây sao đó haha cười với ánh mắt và lời nói đầy khinh bỉ " con gái à , làm sao có thể làm con trai được , ngươi có thể làm người khác có con của người không , ngươi có thể cầm súng đi gϊếŧ địch không . Hahaha thôi đi , thật buồn cười "
" ta...ta tuy không biết làm người khác có con của ta là gì và như nào nhưng ta có thể luyện võ có thể cầm súng còn có thể gϊếŧ địch " nàng nói với một giọng điệu chắc chắn và nàng tin đó là sự thật .
Mắt ông Lý thoát lên sự kinh ngạc , nhìn nàng hồi lâu ông khẽ mĩm cười , dùng hai tay bé nàng lên đi ra cửa
Sở Phi hoảng hốt giãy dụa " cha , cha ngươi đem ta đi đâu đó thả ta xuống thả ta xuống "
" Yên nào , không phải ngươi muốn làm con trai sao , ta chỉ đem ngươi đi cắt tóc thôi , đừng căng thẳng con trai của ta à "
" Con...con..trai..của cha " Sở Phi mặt đơ ra môi lắp bấp nàng nhận ra rằng cha chỉ bế mình khi mình có thân phận là con trai .
Thân phận con trai cũng tốt , sẽ không bị cha la , còn được cha bế như thế này . Nàng tựa đầu vào vai cha mình dùng hai tay choàng cổ ông ấy .Nhưng nàng đâu biết rằng rồi mai đây với cái thận phận này sẽ có bao nhiêu bi kịch , gian khổ cùng đau thương cho nàng
Từ tiệm tóc trở về suốt dọc đường nàng đều được cha cho ngồi vào lòng . Cái cảm giác đó chưa bao giờ có nên đối với đứa trẻ 7 tuổi vô cùng xa lạ nhưng cũng thật thích
" Cha sao này con có thể tựa vào lòng cha như này không , có thể được cha bế không "
" Được , chỉ cần con ngoan và nghe lời là được"
Nghe được lời nói đó từ cha mình Sở Phi vui mừng cười toét cả răng . Đây là điều hạnh phúc nhất cuộc đời rồi
Khi về đến nhà ông Lý bảo tất cả mọi người kêu Sở Phi là thiếu gia . Và đến năm nàng 10 tuổi sẽ cho nàng đi thao trường .
Từ ngày sống với thân phận mới Sở Phi cố gắng rất nhiều . Ngày ngày đều thức sớm chạy bộ cùng cha . Học các bài quyền từ ông ấy . Do đi nắng da cũng bắt đầu ngâm đen , thân hình được thu gọn hơn nhiều
Thời gian thấm thoát cũng đã được 8 năm Sở phi bây giờ cũng đã 15 tuổi vào thao trường huấn luyện được 5 năm.
Nàng còn nhớ cái ngày hôm đó khi chỉ mới 10 tuổi cha nàng đã đem nàng vào đây mặc cho nàng đã khóc rất nhiều . Bây giờ nàng cũng đã quen , điều thuận tiện nhất là nàng không có chu kì kinh nguyệt như nữ nhân bình thường , vì khi nàng 13 tuổi đã ăn bạch cầu liên vĩnh viễn sẽ không còn kinh nguyệt . Bây giờ nàng cũng đã quen với cuộc sống trong doanh , thức khuya dậy sớm là điều bình thường
" Lý Sở Phi , bước lên phía trước "
" Dạ , trung úy gọi ta "
Người đàn ông đi đến trước mặt nàng " Từ nay ngươi là đội trưởng đại đội trinh sát binh đoàn số 4 quân khu 3 " nói rồi người đàn ông cao giọng nhìn về phía sau " "CÁC NGƯƠI NGHE RÕ RỒI CHỨ . TỪ NAY CẬU TA SẼ LÀ ĐỘI TRƯỞNG CỦA CÁC NGƯỜI "
" RÕ " cả nhóm người đồng thanh cất tiếng
" Tốt giải tán đi " toàn quân giải tán Lý Sở Phi vẫn đứng đó nhìn trung úy với ánh mắt nghi hoặc
" khụ , cậu là cháu đích tôn đời thứ 63 của nhà họ Lý à" tiếng nói của người đàn ông làm nàng bừng tĩnh
" Vâng đúng rồi ạ " " ừm cha cậu là chiến hữu của tôi , từng vào sinh ra tử , cậu.. giống cha cậu đấy ... tài giỏi , cố gắng phát huy tương lai không xa cậu không chừng chức lớn hơn cả tôi "
Sở Phi bối rối đưa tay lên gảy đầu
" ngài đánh giá cao ta rồi "
" thôi cậu vào trong đi còn đi phân phó đám lính và lấy áo mới nữa "
" vâng" khi đi một khúc xa người đàn ông nói vọng lại
" sắp tới có nhiệm vụ cho cậu làm rồi đó nhóc "
Sau một tháng an nhàn ở doanh làm đội trưởng cuối cùng nhiệm vụ cũng đến với Sở Phi .
Trong thứ nghiệm vụ được giao phải đi đến vũ trường lớn nhất Đông Kinh để gϊếŧ tên Nhật được gọi là thượng tá Kiqua vào 8 giờ tối ngày 17
Vào 6 giờ 30 phút nhóm của Sở phi đã đến vũ trường , với bộ vest trắng tóc vuốt ngược ra sau , mắt thì đeo kính thân hình nhỏ hơn những nam nhân khác một cái đầu , nhìn yếu đuối như thư sinh văn nhược
Khi bước vào trong tiếng nhạc du dương đánh thằng vào tai , nhạc nhẹ nhàng , thơ mộng , nàng ngồi xuống bàn gần đó cùng với Trần Tình và A Hảo dưới trướng của nàng
" Thiếu gia liệu tên đó có đến không" chỉ mới 7 giờ nhưng A Hảo là nóng lòng lên tiếng
" suỵt A Hảo ngươi không thấy thiếu gia đang nghe nhạc sao , im lặng một chút " Trần Tình lên tiếng nhắc nhở
Bỗng * cộp cộp cộp * tiếng giày cao gót chạm vào nền gỗ thu hút sự chú ý của mọi người. Người con gái bận cho mình chiếc sườn xám đen huyền đầy khiêu gợi với chiếc giày cao gót đỏ từng bước đi vào
Mọi người xì xầm bán tán về cô gái từ đâu xuất hiện , một người đàn ông chạy đến " ồ đây không phải là tướng quân Okisa sao , rất vinh hạnh khi ngài đến đây "
Hay người bắt tay nhau , chào hỏi đầy nhiệt tình " hâ chào ngài thống đốc , tôi đến đây để gặp thượng tá"
" Vậy tướng quân cô ngồi đi , thượng ta chút nữa sẽ đến , ta còn có việc xin đi trước."
Trong lúc lơ đãng Sở Phi nhìn thấy cô ta trùng hợp thay cô ta cũng nhìn thấy Sở Phi . Hai người nhìn nhau gật đầu mỉm cười xem như chào hỏi
" Đàn ông đều 1 lũ như nhau"
Lời tác giả : hê lô xin chào mọi người lại là mình đây
Truyện không hoàn hảo cho lắm vì mình mới viết trong đêm nay ..
có một điều mình xin nói với mọi người truyện mình viết sẽ không liên quan đến lịch sử , địa điểm cột móc thời gian mà theo đúng chiến tranh của Trung vs Nhật
Và mình viết để thỏa lòng đam mê của mình thôi chứ hong có ý gì khác
Ngoài ra mình đang tiến hành 1 bộ thuần việt song song vs bộ này mong mn ủng hộ
Rađa tạm biệt mn hẹn gặp lại