Thoát Khỏi Nam Thần, Gả Vào Hào Môn

Chương 1.1 Ánh trăng sáng

Bây giờ đã là mùa đông, và thời tiết ở Thâm Quyến vẫn ấm áp, khí hậu gió mùa cận nhiệt đới, và không có mùa đông rõ ràng. Mạnh Vũ ra khỏi sân bay, ánh nắng ấm áp dễ chịu phủ lên người cô, thoáng chốc đã đổ một tầng mồ hôi, hoàn toàn khác với thời tiết ở Diêm Thành, cô cởϊ áσ khoác, dừng lại bên cạnh chiếc taxi.

Thâm Quyến là một thành phố nổi tiếng về công nghệ, có quy hoạch đô thị hiện đại độc đáo, nơi đây không chỉ đạt thành tựu về kỹ thuật Chip - với công nghệ tiên tiến bậc nhất mà còn là nơi tập trung của các ông lớn về công nghệ, đặc biệt tại các khu công nghệ cao. Thường xuyên có thể nhìn thấy trên các tạp chí tài chính hoặc diễn đàn công nghệ những gương mặt quen thuộc. Thiên di hoa viên là khu căn hộ cao cấp nằm ở phía Nam khu công nghệ cao, đây chính là khu dân cư cao cấp đầu tiên được phát triển tại Thâm Quyến, được bao bọc bởi ba khu khoa học công nghệ nổi tiếng tạo thành hình nan quạt ở ba mặt. Những người chọn sống ở đây đều là những người có tiếng làm việc trong các khu khoa học công nghệ này.

Tuy phát triển sớm nhất ở đây nhưng cơ sở vật chất bên trong không hề lạc hậu, hệ thống chống trộm thông minh như nhận diện khuôn mặt, mở khóa bằng vân tay đã được sử dụng từ lâu. Mạnh Vũ lên tầng 28 dùng vân tay để mở khóa, căn hộ được trang trí đơn giản với tông màu tối, sạch sẽ, gọn gàng, có rất ít đồ đạc và không gian rộng lớn có vẻ hơi cô đơn.

Trong phòng khách không có ai, chỉ có hai người máy quét dọn đang hoạt động, Mạnh Vũ mơ hồ nghe thấy tiếng động từ phòng bếp, cô bước tới thì thấy Tiểu Tề đang nấu ăn trong bếp.

Người đàn ông không còn là một tín đồ công sở trong bộ vest và đôi giày da nữa mà thay vào đó là một chiếc áo len đen và một chiếc quần bình thường.

Đôi khi Mạnh Vũ cảm thấy Tiểu Tề là một người rất lạnh lùng, tách biệt với thế giới, và đôi khi cô cảm thấy người này rất ấm áp và khoa trương.

Giống như lúc này, khi anh đang nấu ăn, dường như có một luồng ánh sáng mềm mại ấm áp bao phủ khắp người anh, khiến cô muốn dựa vào, vì vậy ... cô bước tới, ôm lấy anh từ phía sau.

Cơ thể anh sững lại một lúc, nhưng anh nhận ra đó là cô, anh không quay lại mà tiếp tục công việc của mình "Sao không nói trước với anh khi đến đây. Anh sẽ chuẩn bị thêm một thần cơm tối cho em. “

“Không sao, giờ anh chuẩn bị cũng không muộn mà.”

Anh tắt bếp nghiêng người nhìn cô, “Muốn nhanh có cơm ăn thì buông anh ra.”

Mạnh Vũ buông tay, ngoan ngoãn đi ra ngoài chờ. Là đại thần của AI, Tiểu Tề là người có tính kỷ luật và tự kiềm chế nhưng anh lại thích làm mọi việc một mình, chỉ cần có thời gian, anh ấy sẽ luôn dọn dẹp nhà cửa gọn gàng và xưa đến nay anh sẽ không khắt khe với cái dạ dày của mình.

Lát sau, bữa tối đã chuẩn bị xong, đó là hai phần cơm rang, kỹ năng nấu nướng của Tiểu Tề vẫn thật không tệ, cơm chiên rất thơm.

Sau khi ăn xong, Tiểu Tề theo thói quen đọc sách một lúc.

Mạnh Vũ xem TV một lát cảm thấy nhảm chán, cô tựa lưng lên ghế sô pha và ngước nhìn người đàn ông. Anh đang khoanh chân ngồi trên ghế bành, bên cạnh có một ngọn đèn sàn, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt anh, dường như làm khuôn mặt lạnh lùng của anh trở nên nhu hòa một chút. Không biết anh ta nhìn thấy chuyện nghiêm trọng gì, môi anh ta mím nhẹ và quai hàm mím chặt, nhưng vẻ ngoài lạnh lùng của anh lại khiến cô mê muội nhất.

Cô bước tới ngồi bên cạnh anh, vòng tay qua eo anh rồi nghiêng đầu nằm lên đùi anh, Tiểu Tề cúi đầu nhìn cô hỏi: "Sao vậy?"

“Chúng ta đã lâu không gặp nhau, anh không nói nhớ em sao?”

Cô cố ý bĩu môi, ủy khuất nhìn anh, người đàn ông lạnh lùng khẽ cau mày, vẻ mặt căng thẳng càng thêm nghiêm túc, giống như người hướng dẫn nghiêm khắc và đáng sợ trong quá trình huấn luyện quân sự, cô luôn cảm thấy lo lắng mỗi khi nhìn anh ta với vẻ mặt như vậy.

“Em biết anh không thích nói như vậy.”

Mạnh Vũ lè lưỡi, lại vùi mặt vào lòng anh. Tất nhiên cô biết anh không thích nói những lời buồn nôn này, không thích ở gần người khác càng không thích cô bám lấy hắn, có lúc cô cảm thấy Tiêu Tề nghiêm túc và cứng nhắc như một lão cán bộ vô dục vô cầu.

Tiêu Tề nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Thời gian không còn sớm, em mau đi nghỉ ngơi đi’’

Cô không nhúc nhích

“Anh không buồn ngủ à?”

Cô ngẩng đầu lên đôi mắt mê ly nhìn anh, nũng nịu nói với anh, “Em không muốn ngủ một mình.”

Đôi mắt anh lưu lại trên khuôn mặt cô vài giây rồi quay sang một bên, "Vậy thì em muốn như thế nào?"

"Em muốn ngủ với anh."

"..."

Cô nắm lấy cổ tay anh lắc lắc, "Chúng ta bên nhau lâu như vậy rồi, có thể tiến thêm một bước."

Anh cúi đầu lật cuốn sách, sự chú ý của hắn một lần nữa lại quay trở về cuốn sách," Chuyện này sẽ đợi đến khi chúng ta kết hôn lại nói. "

" Vậy thì khi nào chúng ta kết hôn? "

" Khi công việc của anh ổn định hơn. "

Lần nào cũng đều trả là như vậy. Muốn quan hệ sau hôn nhân, muốn có một công việc ổn định trước khi cưới, nhưng cô không biết công việc ổn định của anh ấy như thế nào. Hiện là giám đốc kỹ thuật kiêm phó chủ tịch của Pang Linghang. Pang Linghang là công ty đứng đầu về AI trong nước. Là phó chủ tịch của Pangda Linghang, tài sản con người anh đã hơn 10 tỷ nhân dân tệ, cô không biết sự ổn định của anh muốn đến mức nào.

Cô luôn cảm thấy anh chỉ đang dùng những lời lẽ này để thoái thác.

Mạnh Vũ có chút tức giận, cố ý quay về phòng, nhưng ngồi trên giường một hồi cũng không thấy anh vào. Cô nằm trên giường, cảm giác vừa tức giận vừa mất mát, anh không phải loại đàn ông hay đi dỗ dành người khác, mong đợi anh đến dỗ cô là điều không thể, kết quả lại là tự làm mình khó chịu.

Khi Mạnh Vũ tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cô nhìn thấy bộ quần áo hôm qua mình mặc được đặt chỉnh tề bên mép giường. Cô và Tiểu Từ người ở Yến Thành, người ở Thâm Quyến, thỉnh thoảng cô sẽ đến đây ở vài ngày, cô cũng vài bộ quần áo thay đổi ở đây, bộ hôm qua mặc đã được giặt sạch và xếp ngay ngắn trong tủ quần áo.

Hẳn là ngày hôm qua sau khi cô ngủ anh đã giặt đồ cho cô thậm chí giặt luôn cả đồ lót.

Cô không nhịn được bật cười với đống quần áo đã giặt sạch, tâm trạng tích tụ đêm qua đã không còn nữa. Cô yêu Tiểu Tề nhiều năm như vậy, nhưng hắn vẫn luôn lạnh lùng như vậy, sự dịu dàng không bao giờ nhận được từ hắn khiến cô nhiều lúc cảm thấy mệt mỏi. Nhưng hắn cũng có cái tốt của mình, hắn ưu tú, tính cách và sự chu đáo của hắn, khi cô cảm thấy mệt mỏi, sự tốt đẹp của anh sẽ hiện ra, khiến cô không thể quên làm cô tiếp tục yêu anh.

Tiếng chuông cửa đột ngột kéo dòng suy nghĩ của Mạnh Vũ trở lại. Cô tự hỏi, sớm như vậy là ai tới. Cô mặc quần áo đi ra ngoài, Tiểu Tề chưa kịp đứng dậy đi ra mở cửa, ngoài cửa có một người phụ nữ đứng, người phụ nữ này đang ôm một đứa trẻ trên tay.