Thoát Khỏi Nam Thần, Gả Vào Hào Môn

Chương 47

Có thể thấy, anh Sở thường là một người thích hưởng thụ cuộc sống. Mạnh Vũ đang nằm trong bồn tắm, bồn tắm được rắc muối tắm và bong bóng hoa hồng, nhiệt độ nước vừa phải, cô nằm trong đó, chỉ cảm thấy lỗ chân lông trên cơ thể mình đã thả lỏng.

Cuộc sống này thực sự xa hoa còn thối nát, nhưng thật sự là làm cho tinh thần và thể xác rất thoải mái.

Mạnh Vũ đi ra khỏi phòng tắm, Sở Tu Cẩn còn chưa về, cô nằm lên giường trước. Chiếc giường xa lạ, ga trải giường và vỏ chăn bông hoàn toàn mới, chạm vào tơ lụa, chất liệu thân thiện với da, giường cũng mềm mại dễ chịu, đặc biệt là dễ gây buồn ngủ.

Nhưng Mạnh Vũ không ngủ được.

Lạ chỗ, lạ giường, lạ chồng, đây là cuộc sống sau này của cô.

Cô nghe thấy âm thanh đẩy cửa, cô lập tức nhắm mắt lại. Là Sở Tu Cẩn đi vào, tiếng bước chân của anh đến gần, anh đang đi về phía này, nhưng anh chỉ đến bên mép giường, trong bóng tối lẳng lặng nhìn cô. Mặc dù cô không thấy mặt anh, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của anh.

Từng phút từng giây trôi qua, nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô, Mạnh Vũ cảm thấy cô sắp giả vờ ngủ không nổi nữa, ngay lúc cô chuẩn bị giả vờ tỉnh lại, thì nghe thấy tiếng bước chân chuyển động, anh bước vào phòng tắm.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Một lúc sau, nghe thấy tiếng nước chảy, chắc anh đi tắm rồi.

Cô chợt nghĩ hôm nay là đêm tân hôn của cô và Sở Tu Cẩn, cũng là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ…

Mạnh Vũ nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, cô lập tức nhắm mắt lại, cửa phòng tắm mở ra, tiếng bước chân của Sở Tu Cẩn vang lên. Anh ra khỏi phòng tắm, không bật đèn, đi đến bên kia giường kéo chăn bông, giường hơi lắc lư, chắc anh nằm xuống bên cạnh.

Giường rất rộng, nhưng cảm giác tồn tại của anh mạnh mẽ đến mức cho dù cô có cố gắng bình tĩnh đến đâu, cô cũng không thể bỏ qua nó.

Đêm dài yên tĩnh, căn phòng tối om, sự im lặng mờ ảo khuếch đại tất cả các giác quan, cử động nhỏ nhất của anh, hơi thở của anh, thì cô cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Cô nằm cùng với một người chồng xa lạ, cô nghĩ, anh sẽ có hành động gì hay không, tối nay có thể xảy ra chuyện gì không.

Càng nghĩ càng hồi hộp, gò má bắt đầu nóng lên.

Rất lâu anh cũng không có chút động đậy, cho nên chắc không xảy ra chuyện gì đâu? Dù sao hai người cũng mới quen không lâu…

Ngay khi cô vừa nghĩ xong, cô chợt cảm thấy cơ thể anh di chuyển, di chuyển về phía cô.

Trái tim Mạnh Vũ đập thình thịch.

Khi anh đến gần, hơi thở của anh, hơi ấm của cơ thể anh cũng đến gần, ngay sau đó, cô cảm thấy một l*иg ngực ấm áp áp vào lưng mình, sau đó một hơi thở ấm áp phả vào tai cô, anh nói: “Mạnh Vũ, em ngủ chưa?”

Thân thể Mạnh Vũ cứng đờ như đá, cô biết sợ mình không thể giả vờ nữa, cô mở mắt ra, hít sâu một hơi, “Vẫn chưa.” Vừa nói xong, anh đột nhiên xoay người đè xuống, đôi tay vòng qua nách cô, bàn tay to lớn quấn quanh lưng cô, ôm cô hoàn toàn trong vòng tay, ngực áp chặt vào người cô.

Động tác của anh quá nhanh, Mạnh Vũ hoảng sợ nhìn anh, chỉ cảm thấy tim cô đập nhanh đến mức dường như muốn nhảy ra ngoài, cô nhìn khuôn mặt của anh gần trong gang tấc, hồi lâu cũng không nói nên lời.

Tuy nhiên, anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô như vậy, biểu cảm của anh không rõ, hơi mơ hồ, cô chỉ cảm thấy ánh mắt của anh rất sâu, ánh mắt này khiến khuôn mặt anh lộ ra một cảm giác u ám.

“Anh…Anh Sở…”

Thật sự quá gần, cô sắp không thở nổi.

“Hửm?”

Anh nhẹ giọng đáp lời, giọng nói rất thu hút, trong một đêm như vậy, giống như có một loại ma thuật mê hoặc. Anh cúi đầu, môi ghé vào tai cô, hơi thở của anh phả lên vành tai cô, giọng nói trầm thấp vang bên tai cô “Làm không?”

Mạnh Vũ “…”