Thoát Khỏi Nam Thần, Gả Vào Hào Môn

Chương 34

Nếu không sẽ trở thành trò cười, như trẻ con trộm đồ người lớn để mặc.

Uông Vệ Quốc dẫn Sở Tu Cẩn lên lầu, anh gõ cửa trước, nói vào trong: “Mạnh Vũ, con thay đồ xong chưa?”

Giọng nói của thư ký nữ từ bên trong truyền ra, “Cô Mạnh đã thay quần áo xong rồi, mời vào.”

Lúc này, Mạnh Vũ đang đứng trước gương soi, cô nhìn cô gái trong gương, gần như không thể nhận ra chính mình.

Cô nhìn thấy có người đẩy cửa trong gương, cô mỉm cười, từ từ quay lại.

Người đầu tiên vào là Sở Tu Cẩn, khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh đã thất thần một lúc.

Chiếc váy cưới giống như được tạo riêng cho cô, thiết kế ôm sát tôn lên đường cong tuyệt mỹ của cơ thể cô, màu trắng tinh khiết làm nổi bật vẻ đẹp rạng rỡ. Chiếc vòng cổ ngọc trai và đá quý khéo léo tô điểm xương quai xanh gợi cảm của cô, đường cong dây chuyên cũng tô điểm lên cái cổ mảnh mai và tinh tế của cô, vương miện trên đầu là điểm nhấn hoàn thiện cho toàn bộ tạo hình, khiến cô trông giống hệt một nữ hoàng, một nữ hoàng xinh đẹp vô cùng.

Tuy nhiên, anh Sở luôn là người hiểu biết sâu rộng, anh thất thần không quá lâu.

Anh ung dung bước lên phía trước khen ngợi: “Váy cưới và trang sức rất hợp với cô Mạnh.”

Mạnh Vũ mỉm cười với anh: “Cảm ơn.”

Những người phía sau không bình tĩnh bằng Sở Tu Cẩn, đặc biệt là Uông Thục Viện.

Ban đầu tưởng rằng bộ váy cưới và trang sức đắt tiền này sẽ không hợp với Mạnh Vũ, nhưng cô không ngờ rằng gương mặt của cô đã hoàn toàn làm giảm đi cảm giác sang trọng của bộ váy cưới và trang sức này. Vẻ đẹp của cô đã được phóng đại tới cực độ chưa từng có, trong khi bộ váy cưới và trang sức trở thành một loại phụ kiện, chỉ làm tôn lên vẻ đẹp của cô.

Vấn đề là cô đứng đó mà không có sự khiêm tốn hay kiêu ngạo, cô không thể hiện một chút không tự nhiên nào khi đối mặt với ánh mắt của nhiều người như vậy, không bị choáng ngợp bởi quần áo và đồ trang sức vô giá này. Cô xinh đẹp lộng lẫy, lại thêm sự tự tin, vương miện trên đầu cô rực rỡ, trông cô giống như một nữ hoàng cao quý và kiêu hãnh.

Ngay cả Vương Thục Uyển, người thường xuyên áp đảo Mạnh Vũ, lúc này, cô cũng cảm nhận được cảm giác áp bức từ cô. Cảm giác áp bức này khiến Uông Thục Viện rất khó chịu.

“Cô Mạnh hài lòng không?”

Sở Tu Cẩn hỏi cô.

“Tôi rất hài lòng, anh Sở rất có mắt nhìn.”

“Nếu cô Mạnh hài lòng, không biết tiếp theo cô Mạnh có sắp xếp gì không?”

“Tôi không có bất kỳ sự sắp xếp nào, nếu tôi phải nói bất cứ điều gì thì chính là làm theo sự sắp xếp của anh Sở.”

“Đã như vậy, cô Mạnh theo tôi đi xem nhẫn cưới đi, đúng lúc xem phòng tân hôn luôn, phòng tân hôn là chỗ ở trước đây của tôi, cũng là nhà mới, nhưng nếu cô Mạnh không thích, tôi sẽ mua cái khác.”

“…”

Nơi anh sống chắc là biệt thự, mua biệt thự ở thành phố Yên có thể tính đến trăm triệu, nhưng nghe giọng điệu của anh đơn giản như mua bắp cải, quả nhiên, thế giới của những người giàu có đúng là nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.