Thoát Khỏi Nam Thần, Gả Vào Hào Môn

Chương 17

Trước khi vào trung tâm thương mại, Mạnh Vũ nghe thấy có người gọi cô sau lưng.

“Mạnh Vũ.”

Mạnh Vũ nghe được đó là giọng nói của Tiêu Tề, nhưng lại khác với lúc trước, lúc này giọng nói của Tiêu Tề rất lo lắng.

Mạnh Vũ quay đầu nhìn người tới, quả nhiên thấy Tiêu Tề chậm rãi đi về phía mình.

“Sao anh lại ở đây?”

Tiêu Tề không lên tiếng, ánh mắt dán chặt vào người cô, hai mắt ửng đỏ, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường. Cô quá hiểu anh rồi, vẻ mặt như thế chứng tỏ là đang tức giận, hơn nữa là tức giận đến cực điểm. Khi tức giận, anh thường chọn cách kìm nén, nói chung, anh thường không thể hiện sự tức giận của mình, nhưng khi tức giận ở một mức độ nhất định, thậm chí vẻ ngoài lạnh lùng cũng không đè nén được.

Mạnh Vũ không hiểu tại sao Tiêu Tề lại nhìn cô như vậy.

Trạng thái của anh lúc này thật sự khiến cô kinh ngạc, Mạnh Vũ lại hỏi anh: “Anh theo tôi đến tận đây sao? Tìm tôi có chuyện gì?”

Cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Em sắp kết hôn rồi sao?”

Anh theo cô đến tận đây vì chuyện này sao?

“Đúng, tôi sắp kết hôn. “

“Sao em không nói cho anh biết?”

Giọng anh căng thẳng, dường như rất giận dữ.

“Tôi đã nói với anh rồi, là do anh không tin thôi.”

Đường viền hàm của anh đột nhiên siết chặt, hai tay ở hai bên nắm chặt thành nắm đấm trong chốc lát. Cô biết anh đang kiềm chế, có lẽ là kiềm chế cơn giận của mình.

Cô hiếm khi thấy Tiêu Tề tức giận, anh luôn lạnh lùng, cho dù gặp phải chuyện lớn như thế nào, cũng không thể tác động đến cảm xúc của mình.

Nhưng bây giờ rõ ràng cô cảm thấy anh đang tức giận, bởi vì anh biết cô sắp kết hôn sao? Đây thật sự là chuyện đặc biệt khó tin, hóa ra anh cũng sẽ quan tâm cô rất nhiều, vì vậy anh đặc biệt vội vã đến thành phố Yên, còn theo cô đến tận đây để hỏi cô liệu cô có kết hôn không.

Đây vẫn là Tiêu Tề luôn lạnh lùng trước mặt cô sao? Anh chưa bao giờ chú ý đến cô, cô muốn làm gì anh cũng thờ ơ.

“Khi nào kết hôn?”

“Ba tháng sau.”

“Ba tháng?”

Anh nói, kìm nén cực độ, nhưng sự tức giận trong giọng điệu của anh vẫn còn rõ ràng, “Tại sao?”

Anh hỏi.

“Trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, sớm muộn gì tôi cũng phải kết hôn, không có vì sao.”

Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, đôi môi mím lại thành một đường, ánh mắt tràn ngập sự tức giận không thể kìm nén.

Anh chỉ nhìn cô, trong một khoảnh khắc, thậm chí còn lo rằng trong giây tiếp theo, anh sẽ nổ tung.

Tuy nhiên, anh đột nhiên nhắm mắt lại, phải mất một lúc lâu anh mới mở mắt ra, sự tức giận trong mắt đã lắng xuống. Anh đột nhiên nắm lấy vai cô, anh nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng nói, “Em có thể hủy đám cưới không? Anh biết mình đã làm không tốt, sau này anh sẽ bù đắp.”

Khác với vẻ mặt đáng sợ đang kìm nén cơn tức giận vừa rồi, bây giờ anh rất dịu dàng, giọng điệu nhẹ nhàng như đang cầu xin, sao anh lại dịu dàng với cô như vậy?