Chương 8: Hình xăm hoàn mỹ (4)
Dưới sự thôi thúc của lòng hiếu kỳ, Thủy Nguyệt cẩn thận nhìn thân thể của Tề Nhạc, lập tức nàng bị tình cảnh trước mắt làm ngây người, phía sau lưng của Tề Nhạc đại bộ phận biến thành màu đen, hoàn toàn là bộ dáng quái thú kỳ dị, quái thú từ đầu tới đuôi, trên thân có bộ lông màu bạc trông rất sống động, hai màu đen bạc giao nhau, cộng thêm hai cái sừng trên đầu kết hợp hoàn mỹ. Dưới thân quái thú màu đen, có bốn đám mây, chỉ thấy trên đám mây có một tia mờ ảo, trong màu bạc nhàn nhạt, dường như kèm theo sắc thái khác, nhưng bất luận Thủy Nguyệt cố gắng như thế nào, cũng không cách nào thấy rõ trong đó bao hàm là những cái gì. Toàn bộ quái thú cơ hồ bao trùm khắp phần lưng của Tề Nhạc, chiếm hai phần ba diện tích.Lúc này Thủy Nguyệt kinh ngạc thầm nghĩ, đây chẳng lẽ là hình xăm ẩn hình sao? Ba ba từng nói qua, dùng máu bồ câu kết hợp với dược liệu xăm hình, bình thường không nhìn thấy chỉ khi khí huyết cuồn cuộn mới xuất hiện, thế nhưng mà, máu bồ câu không thể xuất ra màu đen a, mà trong hình xăm cũng chưa từng nghe nói có màu bạc. Diện tích hình xăm lớn như vậy, cần bao nhiêu thống khổ và mất bao nhiêu máu mới hoàn thành được đây!
Trong nội tâm tuy nghi hoặc, nhưng Thủy Nguyệt rất nhanh cảm thấy thoải mái, vốn nàng cũng không thập phần tin tưởng khi Tề Nhạc tự xưng là nhà nghệ thuật nhân thể, tuy nàng chưa duyệt người bao nhiêu, nhưng trong nội tâm nàng cũng còn bảo trì chút cảnh giác. Bởi vậy, sau khi nói chuyện đơn giản liền quyết định không để ý tới Tề Nhạc, nàng sở dĩ ở chỗ này chiếu cố Tề Nhạc, hoàn toàn xuất phát từ bản năng của bác sĩ, cũng không phải có qúa nhiều hảo cảm gì với Tề Nhạc cả.
Thế nhưng mà, nhìn thấy hình xăm kỳ dị này, nhớ tới lúc mình nghĩ xấu về Tề Nhạc, Thủy Nguyệt cảm thấy xấu hổ, trong nội tâm thầm nghĩ, xem ra, mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, có thể làm ra hình xăm hoàn mỹ như thế, chỉ sợ cũng chỉ có nhân tài nghệ thuật nhân thể như hắn mới làm ra được. Nhưng nàng không biết rằng, chính thức nên xấu hổ chính là Tề Nhạc mới đúng, cái gọi là nghệ thuật nhân thể, đương nhiên là dùng để câu dẫn nữ tử ngây thơ như nàng, chỉ có điều, Tề Nhạc là lão sắc lang hiện giờ đang lâm vào trong hôn mê a, vốn con mồi thật tốt đã tới tay nhưng không bắt được.
Chuyện kỳ dị hơn lại phát sinh, khi Thủy Nguyệt trở mình Tề Nhạc thêm một lần nữa, chuẩn bị giúp hắn khai thông thương tổn do Điệp Dương Thủ mang lại, đã nhìn thấy chuyện kỳ dị, đột nhiên hai cái sừng màu đen bạc của con quái thú đỏ lên, lúc này, vai phải đang sưng lên của Tề Nhạc, không biết lúc nào đã từ từ tiêu thất, mà hô hấp dồn dập của Tề Nhạc cũng vững vàng hơn trước kia, chỉ có hạ thân đang dâng trào vẫn tiếp tục hiên ngang.
Nét ửng hồng và nhiệt độ toàn thân của Tề Nhạc đã giảm xuống, Thủy Nguyệt ngạc nhiên kiểm tra kinh mạch của Tề Nhạc thật cẩn thận. Nàng phát hiện, dương khí của Điệp Dương Thủ trong thân thể Tề Nhạc đang từ từ biến mất, không, nói cho chính xác, dường như dương khí Điệp Dương Thủ bị hấp thu vào trong thân thể của Tề Nhạc a.
Loại tình huống này Thủy Nguyệt mới gặp được lần đầu tiên, nàng cũng không có phát hiện, thân thể Tề Nhạc hiện giờ có không khí đặc thù bao quanh. Mặc dù gương mặt còn thống khổ, nhưng mà, làn da của hắn càng thêm mịn màng đàn hồi, sắc mặt cũng không còn ửng hồng như lúc trước, mà là khỏe mạnh hồng nhuận phơn phớt, quái thú kỳ dị trên người của hắn cũng biến mất, tinh thần của hắn dần dần ổn định lại. Mỗi một lần hô hấp trở nên đều đều, thậm chí không gián đoạn và không dừng lại. Giống như, không biết từ lúc nào, hắn đã tiến vào thế giới kỳ dị, nhưng tất cả những biến hóa này vô cùng nhỏ, cho dù tận lực đi quan sát, chỉ sợ cũng khó mà phát hiện ra.
Thủy Nguyệt thở dài một hơi, dù sao, nàng cũng không có nghĩ qua sẽ gây thương tổn cho Tề Nhạc, nhưng tình huống trước mắt quá mức đặc thù, chính bởi vì loại đặc thù này, mới khiến cho nàng sinh ra ý thức bảo hộ mình, cơ hồ là tiện tay đánh ra công kích Điệp Dương Thủ, mắt thấy thân thể của Tề Nhạc đã không còn lo ngại, trong nội tâm của Thủy Nguyệt lại có chút mờ mịt, bởi vì nàng hiện tại không biết nên đối mặt với Tề Nhạc ra sao. Lúc định thần lại, lúc trước bị quái thủ của Tề Nhạc bắt lấy chỗ nhạy cảm, cảm giác mềm yếu sinh ra, khuôn mặt của nàng bắt đầu đỏ ửng.
Cẩn thận thu hồi ngân châm trong tay, than nhẹ một tiếng, Thủy Nguyệt từ trên giường đứng dậy, trên mặt còn hiện ra nụ cười vô cùng đắng chát, đối với nam tử mới tiếp xúc lần đầu tiên này đã lưu lại ấn tượng thật sâu cho nàng, tâm của nàng hơi hỗn loạn. Mỉm cười, Thủy Nguyệt biết rõ, bất luận sau này không phát sinh chuyện gì với Tề Nhạc, nhưng ít ra thân ảnh nam nhân này đã khắc sâu vào lòng mình, hắn, hắn rõ ràng bắt vào chỗ đó của mình, tuy cũng không phải cố ý, nhưng lại cảm thấy vô cùng khó xử.
Nếu như Thủy Nguyệt vội tới trị liệu cho Tề Nhạc, nàng đương nhiên có thể đoán được Tề Nhạc dưới tình huống này đã tỉnh táo lại, nhưng mà, loại tình huống đặc thù này xuất hiện, nàng cũng có chút nói không chính xác, thời điểm này Thủy Nguyệt không biết nên bàn giao với nhân viên nhà ga như thế nào nữa, một tiếng rêи ɾỉ khe khẽ từ trong miệng của Tề Nhạc phát ra, thân thể của hắn cử động một chút.
Tề Nhạc vừa khẽ động, nhưng làm Thủy Nguyệt giật mình, lúc này, trên thân của Tề Nhạc trần trụi, mang theo vẻ mặt đỏ bừng, Thủy Nguyệt vội vàng vịn Tề Nhạc, giúp hắn sửa sang y phục trên người, đối với nữ hài tử bình thường mà nói, sức nặng thân thể của Tề Nhạc vô cùng lớn, nhưng đối với Thủy Nguyệt mà nói tự nhiên không coi vào đâu, nhưng mặc dù như thế, cái áo màu xanh da trời của Tề Nhạc lúc này đã mang theo mùi mồ hôi nam nhân nồng đậm, làm cho nàng khẩn trương tới mức đổ mồ hôi liên tục.
Tề Nhạc cảm giác rất kỳ lạ, sau khi hắn trúng một chưởng của Thủy Nguyệt, cũng không có cảm giác đau đớn gì, chỉ cảm thấy một cổ nhiệt khí từ bả vai truyền thẳng lên đại não, đầu óc từ từ hôn mê đi, cũng triệt để bất tỉnh. Trong hôn mê, cảnh trong mơ lại một lần nữa xuất hiện, chỉ có điều, lúc này hắn không phải đang bay lượn, cũng không có thấy kiến trúc to lớn màu vàng kia, mà thân thể của hắn đang ở trong cái lò cực lớn.