Tam Thiếu Gia! Tôi Không Phải Mami Của Anh

Chương 71: Một chút lưu manh, lâu lâu lại rất thú vị…

Ngày hôm đó là thứ sáu, Bạch Sâm dẫn bạn đệ tử thăng đến level 50 mới đi ngủ, vậy nên ngày hôm sau nướng đến tận trưa, khi đi mua đồ ăn với Giai Tề, Bạch Sâm mới hàn huyên cùng cô nàng chuyện của Ước gì được làm em bé.

Bạch Sâm nghiêm túc nói: “Giai Tề à, tớ đã nói với cậu rồi, chuyện của cậu và Nhị sư phụ hôm qua tớ cũng là người đứng xem mà, bởi vậy nên bữa nay chúng ta sẽ nói chuyện về anh ta…”

Giai Tề: “… Ừ.”

Bạch Sâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Có phải cậu thích anh ta không?”

Giai Tề: “Sao cậu lại nói thẳng thế chứ!!! Tớ cũng đâu có hỏi cậu có thích Lâm Nhược Phi hay không đâu?!”

Bạch Sâm: “… Cậu nhất định phải xát muối lên vết thương của tớ vậy sao?”

Giai Tề cười to: “Được rồi, thật ra thì tớ cũng không biết nữa… Nhưng mà thấy anh ấy lâu lâu lưu manh, lâu lâu lại rất thú vị, nhưng thi thoang cũng nghiêm túc nữa, nói chung là thú vị.”

Bạch Sâm: “…”

Cô nghĩ nếu Nhị sư phụ mà biết chắc hẳn sẽ không vui đâu… Không đúng, phải là rất vui mới đúng..

Bạch Sâm nói: “Hiếm khi thấy cậu khen đàn ông như vậy, vậy là có tình ý rồi phải không? Nhưng mà là bạn bè, tớ không thể không cảnh báo cậu, cậu đang yêu qua mạng đó… Không xấu nhưng cũng không ít nguy hiểm… Cậu có nhìn thấy hình của anh ta chưa?”

Giai Tề suy nghĩ rồi nói: “Hình thì chưa xem, nhưng mà được diện kiến anh ta rồi.”

Bạch Sâm: “?!?!”. Ra chương nhanh nhất tại _ TRUМtruy en. V Л _

“Gặp anh ta rồi? Khi nào vậy? Cậu gặp bạn trên mạng sao không cho tớ biết?! Hơn nữa đó là Nhị sư phụ của tớ, tớ cũng muốn gặp anh ta thử!”

Giai Tề cười xấu hổ: “Sâm Sâm à, tụi mình quen biết nhau lâu rồi, tớ không gạt cậu chuyện gì cả, đã giấu diếm thì nhất định là vì muốn tốt cho cậu, bởi vậy…”

Bạch Sâm: “= = Rốt cuộc cậu muốn nói gì thì nói đàng hoàng cho tớ, thẳng thắn được khoan hồng, dối gạt sẽ bị nghiêm trị.”

Giai Tề: “…”

“Thật ra thì Nhị sư phụ của cậu cậu cũng gặp rồi, hơn nữa còn rất thân nữa, Ước gì được làm em bé là Lâm Nhược Phi.” Giai Tề nhìn Bạch Sâm từ từ trợn to hai mắt, bình tĩnh nói

Bạch Sâm: “Cái gì?!”

Nhị sư phụ của cô là Lâm Nhược Phi?!?!

Tại sao cô hoàn toàn không biết chuyện này chứ???!

Tuy là cũng có vài lần cô nghĩ: “A, Nhị sư phụ và Lâm Nhược Phi tính tình giống nhau thật”, nhưng mà cứ nghĩ là tên biếи ŧɦái nào cũng giống vậy, ai mà ngờ hai người đó là một chứ?!

Khó trách mà cái hôm thề non hẹn biển đó, Lâm Nhược Phi còn gọi điện thoại tới, làm cho cô hoàn toàn không hay biết gì, lỡ lời ….

Giai Tề, xin lỗi T_T

“Cậu… Cậu biết hồi nào vậy…” Bạch Sâm lắp bắp nói.

Giai Tề nói: “Ặc, mới đầu thì tớ chỉ nghĩ vu vơ thôi, sau đó từ từ điều tra thì mới hỏi thẳng anh ta. Tớ không nói cho cậu là vì tớ thấy, cậu đang rất cố gắng cắt đứt quan hệ với người nhà họ Lâm, nếu mà biết Nhị sư phụ của cậu là Lâm Nhược Phi thì ắt hẳn khó xử lắm.”

Chuyện đó là thật, nhất là khoảng thời gian đầu khi cô mới rời khỏi nhà họ Lâm.

Bạch Sâm nói: “Đừng có nhìn tớ kiểu đó, tớ không trách cậu, chỉ là tớ thấy thật không thể tin nổi. Nhưng bây giờ nghe cậu nói vậy, tớ mới nghĩ có rất nhiều dấu hiệu hai người họ là một… Haiz, tớ còn kêu anh ta là Nhị sư phụ nữa chớ, thật là mất mặt.”

Giai Tề cười nói: “Lần sau tớ trả thù giúp cậu.”

“Haha, vậy thì không cần đâu…” Bạch Sâm cười bí ẩn, “Nói không chừng lại phá hoại tình cảm của đôi vợ chồng son nữa…”

Giai Tề: “…”

“Vợ chồng son gì chứ….” Giai Tề đỏ mặt, một nửa là vì tức, còn nửa kia thì… không biết.

Bạch Sâm thấy Giai Tề như vậy, cười cười không ghẹo cô nữa, nói: “Vậy từ hôm qua tới giờ có tiến triển gì không?”

Giai Tề nói: “Tớ cũng không biết… Tối hôm qua chẳng thấy gì cả…”

Bạch Sâm nói: “Hả? Du ngoạn xong chẳng bày tỏ gì sao?”

Giai Tề nói: “… Có nhắn một tin chúc ngủ ngon.”

“Trời ạ… Anh ta hiểu rõ cậu, biết cậu là người nóng tính, nhưng trên phương diện tình cảm thì còn ngu ngơ lắm.” Bạch Sâm tỏ ra am hiểu.

Giai Tề trợn mắt nhìn cô, không đáp lại, nói: “Đi, đi chơi game thôi.”

Bạch Sâm vờ thẹn thùng: “Tớ lên trển làm gì, trong trò chơi tớ đâu có ai thề non hẹn biển đâu.”

Giai Tề nói: “… Được rồi, để tớ cho.”

Bạch Sâm thụ sủng nhược kinh: “Thật sao?”

Giai Tề gật đầu: “Tối qua tớ có nhặt mấy cái lông vũ, định làm trả lại cho Lâm Nhược Phi, cậu đã vậy thì cho cậu còn hơn.”

Bạch Sâm khoát khoát tay: “Vậy thôi đi, cậu cho Lâm Nhược Phi đi, tớ thà trách người ta chứ không muốn người ta trách tớ đâu haha…”