Tam Thiếu Gia! Tôi Không Phải Mami Của Anh

Chương 64: Con riêng?????

Bạch Sâm nhớ đến những cử chỉ trước kia của Lâm Nhược Quân, chợt mỉm cười, nhưng sau đó lại trở về nét mặt như bình thường.

Cười cái gì chứ?… Thật là…

Thời gian trôi qua rất nhanh, thấm thoắt mà Bạch Sâm đã rời khỏi nhà họ Lâm một tháng, buổi sáng thì cô đi làm, tối thì online chơi game với Giai Tề, thỉnh thoảng Ước gì làm em bé cũng sẽ online, nếu rảnh thì sẽ cùng Giai Tề đưa cô đi làm nhiệm vụ.

Nhưng Bạch Sâm phát hiện, thời gian rảnh rỗi của Ước gì được làm em bé hoàn toàn dựa vào Giai Tề.

Chỉ cần Giai Tề up status trên dòng bạn bè là muốn đi đánh boss, anh ta sẽ online ngay sau đó.

Ước gì được làm em bé sẽ nói: Tôi đi, tôi đi nữa.

Ý Giai Tề đang nói đến Boss lớn của ngày, mỗi nhóm đi đánh boss này chỉ hạn chế trong 5 người, ngày nào cũng đánh được, nhưng chỉ có level 80 mới đánh nổi, Bạch Sâm dĩ nhiên hoàn toàn không cần.

Nhưng ngay sau đó, trên thanh vị trí của hai người sẽ ở cùng một chỗ ngay.

Nếu như Giai Tề nói: Giúp đồ đệ lên level, có ai rảnh đi cùng đi~

Ước gì được làm em bé sẽ nói: Cũng là đệ tử của tôi mà, đi chung đi chung!

Bạch Sâm “…”

Ước gì được làm em bé luôn làm cô nhớ đến một người… Cảm giác này thật kì lạ… Nhưng chắc là ảo giác thôi, Giai Tề vốn luôn thu hút người khác giới vậy mà…

Nhưng Giai Tề không ghét anh ta như trước nữa, tuy cứ mở miệng là la hét muốn gϊếŧ anh nhưng không thật sự ghét.

Dưới sự hướng dẫn của Giai Tề và Ước gì được làm em bé, Bạch Sâm rốt cuộc cũng lên được level 80, hôm được thăng level còn vui vẻ theo hai người bọn họ đi đánh boss.

Ước gì được làm em bé cố ý để Bạch Sâm đi một bên, anh và Giai Tề đi cạnh nhau, sau đó anh bung dù ra.

Trên khung chat, Ước gì được làm em bé lưu manh nói: Nhìn giống một nhà ba người thật đó.

Bạch Sâm: …

Giai Tề: …

Cuộc sống của Bạch Sâm dường như không còn liên quan gì đến nhà họ Lâm nữa, ngay cả cậu cô, từ sau khi biết chuyện cô và Lâm Nhược Quân “chia tay” cũng không đề cập đến anh nữa. Những ngày trước kia cứ như một giấc mộng, mà cô, đã tỉnh mộng rồi.

Vào lúc Bạch Sâm gần như đã quên mất việc này thì Giai Tề lại nghe được một tin tức từ ba của cô – Trịnh Hi

Nguyên nhân cũng từ điện thoại của Giai Tề mà ra, người ở đầu dây bên kia không ngừng lải nhải, Giai Tề chỉ có thể chen vào được “Con…” nhưng cũng bất thành, nhức đầu nói “Được được được” hoặc “Con biết rồi”, nhưng nét mặt lúc nào cũng chực thay đổi.

Giai Tề thở phào một hơi, tắt điện thoại, Bạch Sâm cười nói: “Ba cậu gọi à?”

Giai Tề xoa xoa trán, nói: “Sao cậu biết?”

Bạch Sâm cười rộ lên: “Chỉ ba cậu mới có thể làm cậu tỏ ra bất lực, muốn chết không được, muốn sống không xong thế này thôi.”

Giai Tề thả tay xuống, nói: “Ừm, cậu có nhớ lúc trước tớ vì muốn hỏi tin tức của Trịnh Hi và nhà họ Lâm mà cố ý gạt ba tớ, nói Trịnh Hi đang theo đuổi tớ không? Ba tớ đã đi nghe ngóng tin tức của hắn ta rồi – Từ lúc nghe tớ nói là ba tớ đã tỏ ra không thích rồi, nhưng vì tớ, ông ấy vẫn rất cẩn thận đi nghe ngóng.”

“Ồ ~” Bạch Sâm có chút kinh ngạc, “Ông ấy không đồng ý sao?”

Giai Tề gật đầu: “Ừm, phản ứng của ông ấy thế nào cậu cũng thấy rồi đó …”

Bạch Sâm cười lên: “Tiếng tăm của Trịnh Hi vang xa thật.”

Giai Tề suy nghĩ rồi nói: “Ban nãy ba tớ vừa cảnh cáo tớ rất nhiều chuyện, Trịnh Hi l chính là con riêng của nhà họ Lâm …”

Bạch Sâm hết hồn: “Hả? Thật vậy à?”

Giai Tề nhún vai: “Chuyện này ai tớ không biết chắc, nhưng tin đồn như vậy, không đúng mười phần cũng trúng tám phần.”

Bạch Sâm như hiểu ra: “Khó trách khi đó hắn nói cái gì mà chị dâu, mà em dâu tùm lum cả…”

Giai Tề gật đầu: “Nghe nói là do tên Trịnh Hi đó tự mình gây rối.”

Bạch Sâm gật đầu kêu Giai Tề tiếp tục nói.

“Hắn và đám Lâm Nhược Quân là anh em cùng cha khác mẹ, là do Lâm lão gia và một người đàn bà khác sinh ra. Người đàn bà đó họ Trịnh, nghe nói là xinh đẹp lắm, nhưng chẳng có thân phận gì cả, người ta thậm chí còn không biết tên cụ thể của bà ta cơ.” Giai Tề nói: “Không như mẹ của bọn Lâm Nhược Quân, môn đăng hộ đối với Lâm lão gia, là bà vợ được cưới hỏi đàng hoàng về.”

Bạch Sâm gật đầu: “Ừ…”

Con ngươi Giai Tề lảo liên vài vòng, dường như đang suy nghĩ xem có nên nói tiếp hay không, Bạch Sâm vừa liếc đã nhận ra, nói: “Ba cậu còn nói gì nữa?”

“Trừ lời đồn Trịnh Hi là con riêng ra, còn có lời đồn Lâm Nhược Tiêu không phải là con ruột của Lâm lão gia.” Giai Tề nhíu mày, nói.

“Hả?!” Bạch Sâm mở to hai mắt nhìn.

Giai Tề nói: “Nét mặt cậu sao vậy hả? Đừng có nhìn tớ vậy được không? Tớ cũng kinh ngạc lắm chứ… Nghe nói khi mẹ của bọn Lâm Nhược Quân gả cho Lâm lão gia đã có thai, thật ra thì Lâm lão gia rất yêu mẹ của bọn Lâm Nhược Quân, nhưng bà ấy không thích Lâm lão gia, luôn giữ hình bóng của người khác trong lòng, còn định cùng người đó sống đến suốt đời nữa. Nhưng mà hình như sau đó bọn họ không dám bỏ trốn, bà ấy đành phải gả cho Lâm lão gia, khi đó bà ấy đã có thai, là Lâm Nhược Tiêu. Vì bà ấy mang thai nên Lâm lão gia không thể đυ.ng vào, buồn phiền nên mới tìm đến người đàn bà khác, người đó chính là mẹ của Trịnh Hi. Nhưng Lâm lão gia luôn yêu mẹ của bọn Lâm Nhược Quân, sau khi Lâm Nhược Tiêu được sinh ra, ông xem anh ta như con ruột của mình, quan hệ của hai người dần dần tốt lên, cuối cùng sinh ra Lâm Nhược Phi và Lâm Nhược Quân, đáng tiếc, lúc bà ấy sinh Lâm Nhược Quân thì chết vì khó sinh.”

Bạch Sâm ngơ ngác nói: “Nghe chẳng khác gì phim dài tập Ấn độ vây.”

Giai Tề gật đầu: “Tớ cũng thấy vậy… Haiz, chuyện của mấy người có tiền vốn là vậy, phiền phức, rắc rối… Nhưng lời đồn thì đừng tin quá… Cậu đã ở nhà họ Lâm một thời gian, thấy thế nào?”

Bạch Sâm suy nghĩ rồi nói: “Tớ cũng không dám nói chắc, dù gì cũng là chuyện riêng tư của người ta… Nhưng tớ cảm thấy quan hệ giữa ba anh em họ không tệ. Tuy là ban đầu thấy thái độ của Lâm Nhược Tiêu với Lâm Nhược Quân chẳng lấy làm tốt đẹp lắm, nhưng sau đó cũng tốt dần…”

“A!” Bạch Sâm nói, “Cậu có nhớ tớ từng bị Trịnh Hi bắt cóc không? Sau đó Lâm Nhược Tiêu không chịu nói cho tớ biết anh ấy sẽ xử lý Trịnh Hi thế nào, Lâm Nhược Phi còn cãi nhau với anh ấy nữa… Bởi vậy tớ mới nghĩ, sao Lâm Nhược Tiêu lại nhún nhường Trịnh Hi đến thế, ra là đang chột dạ.”

Giai Tề kinh ngạc nói: “Chột dạ?”

“Ừm, trước khi Lâm Nhược Quân nhớ lại mọi chuyện có nói với tớ một câu, câu nói đó là do Lâm lão gia nói khi sắp mất – tôi chỉ có ba đứa con trai. Trong ba đứa con này thì dĩ nhiên có Lâm Nhược Quân và Lâm Nhược Phi rồi, nhưng người thứ ba không biết là Trịnh Hi hay là Lâm Nhược Tiêu nhỉ? Aizzz… Mà Trịnh Hi bắt đầu gây chuyện từ khi nào?”

Giai Tề gọi điện thoại, đau khổ nghe ba cô mắng thêm một trận nữa, sau đó gác máy nói: “Là lúc Lâm lão gia đang nằm liệt giường, sau đó không bao lâu thì Lâm Nhược Quân bị tai nạn.”

Bạch Sâm càng thêm chắc chắn, gật gật đầu: “Vậy được rồi! Lâm lão gia lúc nằm trên giường không chịu nói rõ trắng đen, trước khi chết lại thốt lên một câu như vậy, không biết ông ấy có ý gì nữa… Nhưng nói đi nói lại, rốt cuộc tớ cũng biết vì sao Lâm Nhược Tiêu lại muốn đính hôn với Thanh Thanh, chắc hẳn anh ta đang lo lắng, ít ra nếu Trịnh Hi thế chỗ của anh ta thì cũng có thể nhờ vào Thanh Thanh.”

Giai Tề đập tay mấy phát, nói: “Ra là vậy, tớ cũng bắt đầu nghi ngờ lúc cậu kể mọi chuyện ra cho tớ biết rồi. Cảm giác của cậu không sai, anh ta đang cố ý, cố ý làm cho cậu thích anh ta! Dạy cậu khiêu vũ, nói những lời mờ ám, cũng vì muốn làm cho cậu thích anh ta!!! Cậu xem đi – Lâm Nhược Quân lệ thuộc vào cậu, cậu thích anh ta, haha, vậy thì còn sợ gì nữa.”

Bạch Sâm giật giật môi: “Bởi vậy nên lúc đó tớ điên khùng thích Lâm Nhược Tiêu cũng còn tha thứ được, chí ít không phải tớ tự mình đa tình!”

“Chột dạ gì chứ, sao lại sợ người ta nói cậu tự mình đa tình.” Giai Tề cười như không cười nói

“Cũng may tớ vẫn còn đủ lý trí, không để rơi vào tay giặc.” Bạch Sâm đắc ý nghiêng đầu: “Không bị sắc đẹp mê hoặc.”

Giai Tề véo má cô: “Đúngrồi, không bị sắc đẹp mê hoặc, hay là vì có một sắc đẹp khác hả?”

Bạch Sâm: “Cậu đi chết đi!”

Giai Tề cười cười, nhưng lúc sâu lại thở dài, nói: “Thật là phức tạp, làm như hai chúng ta là Sherlock Holmes vậy.”

Bạch Sâm lắc đầu: “Ừm, dù gì thì giờ hiểu ra cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

Giai Tề cười cười, nói: “Đúng vậy,cậu cũng có liên quan gì đến nhà họ Lâm nữa đâu.”

Bạch Sâm gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Tên Lâm Nhược Tiêu chết tiệt, dám lừa gạt thiếu nữ ngây thơ trong sáng thánh thiện như cô, đúng là tàn nhẫn quá!!!