Tam Thiếu Gia! Tôi Không Phải Mami Của Anh

Chương 62: Sau khi bước qua khỏi cánh cửa này, sẽ chẳng còn liên quan đến nhau nữa…

Lâm Nhược Quân đã thay bộ đồ vest, nhìn chững chạc vô cùng, anh cũng nhìn thấy Bạch Sâm qua cửa xe, cúi người xuống khiêm tốn cười với cô: “Cô Lâm về thu dọn hành lý sao?”

Bạch Sâm không ngờ Lâm Nhược Quân sẽ chủ động bắt chuyện với mình, có hơi ngạc nhiên rồi gật đầu: “Ừm, chuyển đi sớm một chút thì tốt hơn.”

Cứ tưởng là Lâm Nhược Quân sẽ khách sáo nói “Thật ra không cần vội vậy đâu” – Dù gì Lâm Nhược Phi cũng đã nói rồi cơ mà!

Song Lâm Nhược Quân chỉ gật đầu, dặn cô đi đường cẩn thận rồi bước vào nhà.

Chỉ dặn đi đường cẩn thận thôi, nhưng cô có cảm giác rằng, sau khi bước qua khỏi cánh cửa này, hai người bọn họ sẽ chẳng còn liên quan đến nhau nữa.

Thực tế thì cô cũng chẳng muốn gặp lại anh chút nào.

Bạch Sâm thậm chí còn chưa kịp nói lời “Cám ơn” thì Lâm Nhược Quân đã đi vào bên trong nhà.

Không biết sao chỉ có mình anh về, chắc hẳn là lấy thứ gì đó, Bạch Sâm nhìn bóng lưng xa lạ của Lâm Nhược Quân, thở dài rồi dặn dò tài xế địa chỉ nhà của Giai Tề, Giai Tề đứng bên cạnh cảm thán nói: “Haiz, Lâm Nhược Quân này… Ai mà tưởng tượng được, lần đầu tiên gặp anh ta còn gọi tớ là ‘dì’ chứ…”

Tài xế: “…

Bạch Sâm dở khóc dở cười: “Cậu vẫn còn nhớ chuyện đó à.”

Giai Tề nói: “Lần đầu tiên được một người cao hơn mình gần cả tấc gọi là dì, dĩ nhiên là phải nhớ rồi… Tớ nhớ có lần tớ đến nhà trẻ đón cháu của tớ, đám tiểu quỷ ở đó cứ gọi dì ơi, dì à, suýt nữa là tớ đã đánh chết bọn nó rồi.”

Bạch Sâm: “…”

Giai Tề nói chuyện này còn tỏ ra vinh dự lắm nữa chứ…

Bạch Sâm nói: “Ừm… Nhưng mà cũng đã lâu lắm rồi… Thời gian trôi qua nhanh thật đấy…”

Giai Tề nhìn gương mặt thất thần của Bạch Sâm, phát hiện mình đã nói những lời không nên nói, cô lúng túng: “Thôi, đừng nghĩ tới nữa.”

“Ừ, không nghĩ đến.” Bạch Sâm phất phất tay áo.

Giai Tề tức giận nói: “Tất cả đều tại Lâm Nhược Quân cả.”

“Sao nói vậy được, ” Bạch Sâm nhìn Giai Tề, nói, “Tớ đã nói rồi, anh ta chẳng nợ tớ cái gì cả. Mọi việc vốn rất là đơn giản, nhưng sao càng lúc càng thấy anh ta giống như phụ lòng tớ vậy? Lâm Nhược Quân cũng vô tội mà!”

Giai Tề: “… Tuỳ cậu, chẳng liên quan gì tới tớ cả.”

Bạch Sâm: “…”

Hai người cùng trở về nhà của Giai Tề, tài xế cố ý xuống xe, muốn mang hành lý lên giúp Bạch Sâm, nhưng Giai Tề rất ga lăng, cầm lên nói: “Không cần đâu! Trở về nhà họ Lâm đi!”

Tài xế: “…”

Bạch Sâm đanh mặt bước vào nhà cùng với Giai Tề, vừa mới đi vào, Giai Tề liền thở phào nhẹ nhõm đặt hành lý của cô xuống, Bạch Sâm dở khóc dở cười: “Cậu tức với tài xế cái gì chớ! Thôi, để tớ xách cho!”

Giai Tề “Hừ” một tiếng, nói: “Không nên để cho đám người đó xem nhẹ bọn mình chứ.”

Dọn dẹp,sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Bạch Sâm mới bắt đầu đi mua sắm những vật dụng cần thiết cho mình, quét dọn phòng, đợi đến khi mọi việc hoàn tất thì trời đã sẩm tối, Bạch Sâm mệt chết được, vì ngày hôm sau vẫn phải đi làm nên cô chúc Giai Tề ngủ ngon rồi đi ngủ trước.

Giai Tề không yên lòng, vỗ vỗ vai cô: “Đừng suy nghĩ nhiều quá, ngày mai là một ngày mới!”

“Ừ.”

Trước khi ngủ, Bạch Sâm nghĩ: Đúng vậy, ngày mai là một ngày mới mà.

Ngày mai tỉnh lại, sẽ không có nghịch tử thích cọ vào người cô, không có Lâm Nhược Phi cười hì hì chào buổi sáng, không còn thấy Lâm Nhược Tiêu làm mặt lạnh xem báo nữa.

Thật ra cũng đâu tệ lắm đâu – Hồi trước không có những việc đó, cô vẫn sống tốt, vẫn vui vẻ mà, sẽ không tệ lắm đâu…

- -