Tam Thiếu Gia! Tôi Không Phải Mami Của Anh

Chương 30: Hôm nay con thế nào…?

Bữa cơm này tuy có phần khó xử, một hồi lâu sau Đường Đường mới từ trạng thái sửng sốt trở về bình thường, hỏi Bạch Sâm: “Chị họ, chị thấy học ngoại ngữ nào thì tốt? Em không muốn học tiếng Anh …”

Bạch Sâm ngẩn người, nói: “Ừm… Em thấy hứng thú với ngoại ngữ nước nào?”

Đường Đường nói: “Em cũng không rõ, tiếng Pháp hay Myanmar đều được cả.”

Bạch Sâm: “… Như vậy thì tìm việc làm không dễ đâu.”

Đường Đường nở nụ cười: “Chị họ thật là dễ bị lừa.”

Bạch Sâm: -_-

Khoảng thời gian sau của bữa cơm trôi qua tương đối nhẹ nhàng, Nhất Nguyên hỏi gần đây Bạch Sâm thế nào,Lâm Nhược Quân chỉ việc gật đầu phụ hoạ theo, cố gắng tỏ ra ít nói chững chạc… Ít nhất là ở trong mắt Nhã Thu và Nhất Nguyên…

Bữa cơm này vui vẻ thì ít mà khách sáo thì nhiều, lúc về Nhất Nguyên muốn đưa Bạch Sâm xuống nhưng cô sợ ông nhìn thấy chiếc xe hàng hiệu nên nhanh chóng từ chối, Nhất Nguyên do dự một chút rồi cũng đi lên lầu. Khi hai người đang trên đường về thì Giai Tề nhắn tin đến, cô hỏi mọi chuyện thế nào rồi, Bạch Sâm nhắn lại, nói là rất tốt, tiện thể hỏi cô chuyện tối qua.

“Cậu và Nhị sư phụ tớ thế nào rồi?”

“Còn thế nào nữa, tớ và anh ta PK, anh ta đánh được một chút đã chết rồi, PK mười trận thì thua hết mười trận, đúng là lãng phí thời gian của tớ mà.”

Bạch Sâm: “… Haiz, dù gì cũng là Nhị sư phụ của tớ, cậu đừng có bắt nạt người ta đó…”

Giai Tề cười to nói: “Yên tâm đi, không có gì đâu.”

Ừ, cậu thì chẳng có gì rồi…

Tắt điện thoại, Lâm Nhược Quân ngồi bên cạnh nháy nháy mắt ngây thơ nhìn cô: “Mami.”

“Hả?” Bạch Sâm nhìn về phía anh.

Lâm Nhược Quân cọ cọ vào người cô: “Hôm nay con làm thế nào ạ?”

Bạch Sâm cười: “Làm tốt lắm, gần như không có sơ hở gì.”

Lâm Nhược Quân nói: “Vậy lần sau con đến đó với mami nữa được không?”

Bạch Sâm nói: “Hả?”

“Mami rất là thích đi ra ngoài chơi, nhưng mà lần nào đi cũng không mang con đi, làm con buồn …” Lâm Nhược Quân làm nũng với cô.

Bạch Sâm nói: “… Ừm…con làm tốt lắm, nếu cứ như vậy thì sau này sẽ con đi theo… Nhưng mà chuyện này mami không quyết định được, phải hỏi ý của anh hai con.”

Lâm Nhược Quân bĩu môi bất mãn: “Anh hai thì nói làm gì, con chỉ nghe lời mami thôi…”

Bạch Sâm nói: “Nhưng mà mami phải nghe lời anh hai…”

Lâm Nhược Quân: “…”

“Hừ!” Lâm Nhược Quân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bạch Sâm khó lắm mới nhịn cười được, nói: “Được rồi, vậy thì con phải lớn nhanh một chút, chiến thắng anh hai rồi mami sẽ nghe lời con.”

Lâm Nhược Quân quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Bạch Sâm: “Con không muốn mami nghe lời con đâu.”

Bạch Sâm: “?”

“Mami nghe lời anh hai nhưng cũng sợ anh hai nữa, con không muốn như vậy…”

Bạch Sâm xoa đầu Lâm Nhược Quân: “Được rồi được rồi, có bao nhiêu tuổi đâu mà suy nghĩ già dặn thế.”

… Ừm… bây giờ cô hoàn toàn xem Lâm Nhược Quân như con mình rồi…

***

Cứ tưởng buổi trưa ra ngoài thì buổi chiều có thể làm biếng, ai mà ngờ Lâm Nhược Tiêu vẫn bắt Lâm Nhược Quân đi học, Bạch Sâm cũng không kém gì mấy, bị nắm đầu đi tập múa, lúc này cô mang một đôi giày vừa chân cũng không quá cao, có điều vẫn mặc áo T-shirt rộng và quần short viền đen, như vậy thì thoải mái hơn…

Lâm Nhược Tiêu thấy vậy, chỉ nói là “Sau này tốt nhất vẫn là mặc lễ phục đi”, sau đó không yêu cầu thêm gì nữa.

Có kinh nghiệm từ bữa trước nên khi Bạch Sâm tập múa cùng Lâm Nhược Tiêu tự nhiên hơn nhiều, ít nhất khi TLâm Nhược Tiêu khoác tay lên eo cô thì cô không còn bối rối, ngại ngùng nữa.

“Có nhớ kĩ bước nhảy không?” Lâm Nhược Tiêu nói.

“Nhớ.”

Lâm Nhược Tiêu dịu dàng đếm nhịp giúp cô, tuy thỉnh thoảng Bạch Sâm có dừng một cái nhưng miễn cưỡng cũng đã xong điệu nhảy, anh gật đầu: “Không tệ, bây giờ chúng ta tăng tốc độ thêm chút đi.”

“Vâng…”Bạch Sâm lúng túng gật đầu.

Sau khi tăng tốc độ thì Bạch Sâm có chút không quen, không theo kịp nhạc, bước nhảy cũng rối loạn xạ, điều tiến bộ duy nhất chính là cô không có đạp phải chân Lâm Nhược Tiêu nữa, mà là tự đạp vào chân của mình…

Cứ giẫm qua giẫm lại như vậy, lại thêm đôi giày cao gót, sàn trơn, chân trái đứng không vững làm cô bị ngã về phía sau,Bạch Sâm chỉ kịp hét lên một tiếng, giầy cũng bị đá văng ra ngoài, cánh tay của Lâm Nhược Tiêu đang đỡ trên lưng cô nâng lên, tay kia kéo lại cánh tay trái của cô, tiếc là anh đánh giá quá thấp sức nặng của Bạch Sâm, cả người anh cũng ngã xuống cùng Bạch Sâm, hoàn toàn đè lên cô.

Một tiếng vang phát ra từ sàn gỗ, tiếng càng lớn Bạch Sâm càng đau, cái ót của cô…

Bạch Sâm cảm giác được não mình cũng bị chấn động theo.

Hử? Sao cảm giác thật lại không đau như trong tưởng tượng thế này?

Bạch Sâm nghi ngờ mở mắt, phát hiện cổ của mình không thật sự chạm đất, mà là chạm vào một cái gì đó rất là mềm, hình như là… tay của Lâm Nhược Tiêu!

Lâm Nhược Tiêu nằm đè lên cô, một tay chống xuống đất, tay còn lại đặt sau cổ Bạch Sâm làm đệm, chân mày của anh hơi nhíu lại, hiển nhiên là vì liên quan đến cái đệm bằng tay kia…

Bạch Sâm sợ hết hồn, không dám đau nữa, nhanh chóng ngồi dậy, lúng túng nói: “Lâm…Lâm Nhược Tiêu… anh… anh có sao không…”

Lâm Nhược Tiêu rụt tay lại, cử động một chút rồi nói: “Không có gì đáng lo.”

Bạch Sâm cảm thấy khó xử vô cung, hai người ngồi đối diện nhau, Lâm Nhược Tiêu vẫn thử cử động tay, Bạch Sâm nhìn phần mặt nghiêng đẹp như tượng của anh, trong lòng không khỏi cảm thấy thất bại thay cho mình, chẳng khác gì hôm qua nghe Lâm Nhược Tiêu nói “Tôi không phải đang thương lượng với cô” vậy, làm cho Bạch Sâm cảm thấy được khoảng cách khác nhau của mình và Lâm nhược Tiêu.

Mặc dù Lâm Nhược Tiêu vô cùng chu đáo — giống như lúc dạy nhảy cho cô – – nhưng mà cô vẫn không theo kịp bước chân của anh…

Lúc hiểu ra cũng là lúc cô cảm thấy thất bại vô cùng, nhưng cô vẫn cười cười nói: “Xin lỗi…”

Lâm Nhược Tiêu nhìn cô, nói: “Thật sự không sao.”

Anh cố ý nhấn mạnh “thật sự”, cứ như đang cố ý nói với Bạch Sâm rằng anh thật sự không trách cô vậy, phảng phất là cố ý nói cho Bạch Sâm thật sự của mình không trách nàng giống nhau, hành động nhỏ nhặt mà dịu dàng như vậy lại xuất phát từ một con người lạnh lùng như Lâm Nhược Tiêu càng làm cho người ta cảm động hơn, Bạch Sâm hoàn toàn vứt sự bất mãn của mình với Lâm Nhược Tiêu đi mất, nói: “Vậy anh đi nghỉ ngơi trước đi.”

Lâm Nhược Tiêu đáp: “Ừm.”

Hai người cùng ra khỏi phòng,Bạch Sâm vẫn nhìn chằm chằm vào cánh tay bị thương của Lâm nhược Tiêu, dù anh nói không sao nhưng cô nghĩ, dù thế nào thì bị cô đè lên, còn bị đập xuống sàn, nhất định là có chuyện…

Quả nhiên, tay Lâm Nhược Tiêu có phần cứng lại,Bạch Sâm lại càng áy náy hơn, nhưng không dám tỏ ra mặt ngoài – – Lâm Nhược Tiêu đã nhiều lần nói anh ta không có gì, bây giờ cô lại chạy đến nói vậy, nhất định sẽ bị người ta hiểu lầm.

Vậy nên Bạch Sâm cứ ủ rũ mà nhìn Lâm Nhược Quân đi vào phòng của mình, cô cũng về phòng của cô và Lâm Nhược Quân, Lâm Nhược Quân vẫn còn bận học, cả căn phòng to bự chỉ còn lại mình cô.

Bạch Sâm nằm vật xuống giường, nhìn lên trần nhà thật lâu, rốt cuộc nhắm mắt lại lắc đầu điên cuồng, sau đó dúi đầu vào gối.

Cái cảm giác vừa áy náy vừa vui vẻ này là sao vậy trời!

***