Tam Thiếu Gia! Tôi Không Phải Mami Của Anh

Chương 25: Ý cô là muốn tôi đi?

Bạch Sâm bỗng nhiên muốn khóc, sao số cô lại bi kịch thế này, bởi mới nói, làm người quan trọng nhất là phải tự hiểu giá trị của bản thân…

Mặt Bạch Sâm như đưa đám, Lâm Nhược Quân chợt cau mày, mở miệng: “Con không đi.”

Bạch Sâm: “…”

Cô kinh ngạc quay lại nhìn Lâm Nhược Quân, đây là lần đầu tiên cậu chủ động yêu cầu không ở cạnh cô đó!

Lâm Nhược Phi và Lâm Nhược Tiêu cũng kinh ngạc nhìn anh.

Lâm Nhược Tiêu nói: “Em không đi? Vì sao?”

Giọng nói vẫn lạnh tanh như thế, nhưng pha lẫn chút nghi ngờ hiếm thấy.

Lâm Nhược Quân thẳng thừng nói: “Mami không muốn em đi, dĩ nhiên em sẽ không đi.”

Cậu nhíu mày: “Tuy là không hiểu mọi người đang nói chuyện gì, nhưng hình như nếu có em đi theo sẽ làm phiền đến mami,, vậy nên – – em,không,đi!”

Bạch Sâm: “…”

Được rồi, cô thừa nhận, lúc này nhìn cậu đáng yêu chẳng khác gì thiên sứ cả, thật là dễ thương mà…

Lâm Nhược Tiêu lạnh lùng nhìn Lâm Nhược Quân một hồi, đáp: “Được!”

Này này này này này!

Lâm Nhược Tiêu, em gái anh…. Không không không, phải là em trai anh mới đúng!!!

Cái tên chết tiệt này, Lâm Nhược Quân chỉ nói vậy thôi mà đã đồng ý rồi?!

Phân biệt đối xử cũng đừng trắng trợn quá được không?!?!

Một dòng chữ chợt chạy qua trong đầu Bạch Sâm: F*ck you mom!

Lâm Nhược Tiêu tiếp tục: “Vậy Nhược Phi, em đi cùng cô ấy đi!”

Lâm Nhược Phi: “…”

Bạch Sâm: “…”

Lâm Nhược Quân cảnh giác nói: “Có ý gì?”

Lâm Nhược Tiêu nhàn nhã giải thích: “Một mình Bạch Sâm ra ngoài không an toàn, cũng cần có người đi cùng như hôm nay vậy, nếu em không chịu đi thì Nhược Phi đi, dù sao thì Nhược Phi cũng chẳng có việc gì để làm.”

Lâm Nhược Phi: “Cái gì chứ.”

Lâm Nhược Tiêu liếc nhìn hắn một cái: “Em cũng không đi?”

Lâm Nhược Phi kiên định nói: “Đi.”

Bạch Sâm: “…”

Lâm Nhược Tiêu chẳng khác gì Nữ vương thụ cả… Còn tên tấn công nhu nhược Lâm Nhược Phi này nữa…

Lâm Nhược Quân nói: “Đến nhà cậu của mami sao?”

“Ừ.”

“Cũng dùng thân phận mami con sao?” Lâm Nhược Quân vừa nghi ngờ nhìn Lâm Nhược Tiêu, vừa tức giận liếc Lâm Nhược Phi.

Lâm Nhược Phi: “…”

“Dĩ nhiên không phải, anh đã nói, không ai có thể chấp nhận chuyện này, dĩ nhiên là phải dùng thân phận bạn trai của Bạch Sâm!”

Lâm Nhược Quân đập bàn: “Không được!”

Lâm Nhược Tiêu nói: “Sao lại không được!”

Lâm Nhược Quân tiếp tục đập bàn: “Bởi vì anh ấy là con của mami!”

Cậu trợn mắt nhìn Lâm Nhược Phi: “Anh ba, anh nói xem?”

Lâm Nhược Quân ít khi gọi Lâm Nhược Phi là anh ba, lúc này lại cất tiếng gọi cũng chỉ vì muốn Lâm Nhược Phi đứng về phía mình, đúng là không chừa thủ đoạn nào…

Lâm Nhược Phi nói: “Ờ...Ừm…”

Lâm Nhược Tiêu liếc anh ta.

Lâm Nhược Phi: “Không phải vậy…”

Lâm Nhược Quân hùng hổ nhìn anh ta.”

Lâm Nhược Phi: “Đâu có liên quan gì tới tôi đâu!!! Hai người cãi thì cãi đi, sao lại lôi tôi vào chớ!!!”

Lâm Nhược Phi phát điên nhìn Bạch Sâm: “Tại sao? Tại sao lần nào cũng là tôi vậy hả?!!!”

Đầu Bạch Sâm nãy giờ như muốn nổ tung, tuỳ tiện đáp: “Chắc là vì vấn đề ngoại hình…”

Lâm Nhược Phi: “…”

Bạch Sâm nói: “Thôi, hai người đừng cãi nhau nữa, Lâm Nhược Phi nhìn chẳng khác gì sở khanh cả, đi cùng anh ta tôi cũng không yên tâm.”

Lâm Nhược Phi: “…”

Ánh mắt Lâm Nhược Tiêu sâu thẳm nhìn Bạch Sâm: “Ý cô là muốn tôi đi?”

“Hả?!” Bạch Sâm bị Lâm Nhược Tiêu doạ sợ hết hồn, nói: “Dĩ nhiên là không rồi! Anh thì cứ như là xã hội đen í.”

Lâm Nhược Tiêu: “…”

Hình như anh ta không vui lắm thì phải = =

Bạch Sâm lúng túng nói: “Thôi, cứ để Nhược Quân đi đi.”

Bạch Sâm không khỏi lo lắng nói: “Con cứ tỏ ra như bình thường là được, hôm nay thầy giáo dạy con cái gì vậy? Hay là con vào phòng nói tỉ mỉ cho mami nghe xem, rồi mami cũng nhắc nhở con nên nói gì …”

Lâm Nhược Quân có thể đi cùng Bạch Sâm dĩ nhiên vui vẻ vô cùng, đi theo đằng sau Bạch Sâm như chú cún nhỏ lên lầu.

Lâm Nhược Phi tấm tắc: “Trước kia đều là người khác đi theo sau Nhược Quân, sau này nó khôi phục trí nhớ không biết có muốn gϊếŧ người không nhỉ?”

Lâm Nhược Tiêu không nói gì, hờ hững nhìn bóng hai người kia vừa vui vẻ nói chuyện, vừa đi lên lầu.

Khi Lâm Nhược Phi định về phòng thì Lâm Nhược Tiêu chợt mở miệng: “Chưa chắc.”

Lâm Nhược Phi ngơ ngác một hồi, sau đó mới biết Lâm Nhược Tiêu đang trả lời câu hỏi của anh, cười cười không nói gì thêm.